Disneyland 1972 Love the old s
Em Ở Bên Ai Cũng Là Khoảng Trống Trong Anh

Em Ở Bên Ai Cũng Là Khoảng Trống Trong Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324402

Bình chọn: 10.00/10/440 lượt.

khi ở nhà nhỉ?”

Giang Quân cười nói: “Cuộc sống thường ngày có gì ngoài xem ti vi, mắng mỏ con cái, cãi nhau với mẹ chồng...đâu?”

Giang Nguyệt nói: “Thế thì có vẻ chúng ta không giống người bình thường lắm nhỉ? Đã không xem ti vi cũng chẳng cãi cọ, lại không có con cái để mắng mỏ...”

“Chúng ta không cãi cọ ư?” Giang Quân liếc cô: “Xin hỏi tuần trước ai đóng cửa đánh sầm một cái, rồi cả ngày trả thèm đoái hoài đến người ta?”

“Ai thế nhỉ? Em quên rồi!”

“Quên nhanh thế sao?”

Cô hừ giọng: “Em là quân tử, không bao giờ thù dai!”

Giang Quân bật cười: “Em là quân tử á?”

“Chẳng nhẽ em không phải?” Giang Nguyêt trừng mắt nạt anh.

Giang Quân gật đầu: “Phải phải, lúc em nói thì phải nhưng lúc em ăn vạ thì không phải”

“Anh chê em ăn vạ chứ gì?”

“Không chê”

“Thế thì tốt” Giang Nguyệt gối đầu lên đùi anh. Một lát sau cô vỗ vỗ anh nói: “Anh có yêu em không?”

“Yêu”

“Ngiêm túc chút đi, trả lời nghiêm túc cơ mà!”

“Đồ ngốc!” Giang Quân ghé sát lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

“Anh có yêu em nhất không?” Giang Nguyệt mơ màng hỏi trong nụ hôn.

“Có, anh yêu em nhất!”

“Anh có yêu riêng em không?

“Chỉ mình em thôi !”

Cô hài lòng mỉm cười, đột nhiên cô nói: “Nếu có một đứa bé chắc sẽ không yên tĩnh như thế này...”

Cô ngoảnh mặt sang hỏi anh: “Anh có muốn có con không?”

Giang Quân ngây người hồi lâu rồi khẽ nói: “Anh có em rồi, thế là đủ, anh chẳng cần gì nữa!”

“Anh không muốn có một đứa con của hai ta sao? Một đứa con thuộc về hai ta?”

Anh nắm chặt tay cô hỏi: “Em có muốn có không?”

Giang Nguyệt lắc đầu nói: “Em không biết, cuộc đời rất hiểm ác khó lường, bao nhiêu chuyện ngẫu nhiên...cái thế giới này cũng không tốt, càng ngày càng tồi tệ. Anh nói xem, em mang nó đến cái thế giới này, thử hỏi em có thể không thấy áy náy được không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh chờ đợi câu trả lời.

“Em hỏi anh nhưng anh cũng không biết!” Anh vuốt má cô: “Để anh hỏi em nhé, em có hài lòng với cuộc đời của mình không?”

“Em may mắn lắm mới gặp được anh!” Giang Nguyệt nghiêng người vùi mặt vào lòng anh.

Giang Quân lấy tay chuyển đèn sang chế độ tối, chỉ để lại một quầng sáng nhàn nhạt bao quanh hai người. đây là lần đầu tiền hai người nói đến chuyện con cái, trong lòng cả hai đều chưa có kết luận. Tất cả đã quá tốt rồi hai người chẳng còn thêm yêu cầu hay kì vọng gì nữa.

Tháng ba, gió xuân thổi qua mang theo hơi ấm.

Giang Nguyệt tham lam ngủ thêm một chút chẳng mấy chốc đã hết buổi sáng mà cô vẫn chưa chịu thức dậy. Dạo này cô thực sự lười biếng đến không thể tả nổi. nhưng cô nghĩ nếu đã lười đến mức này rồi, thì có lười thêm chút nữa cũng chẳng sao. Thế là Giang Nguyệt dùng cả buổi sáng mùa xuân để ngủ cho đẫy, thật xa xỉ, cũng thật tuyệt diệu.

Một hôm, Giang Quân họp xong buổi sáng liền về nhà. Lúc anh đi vào phòng, Giang Nguyệt liền vùi đầu vào chăn, lấy chăn chùm kín đầu trốn đi.

“Còn chưa thèm dậy hả?” Giang Quân lắc đầu cười nói. “Như thế này chẳng phải bịt tai để đỡ phải nghe chuông sao? Em tưởng em chui vào trong chăn không thấy anh thì anh không thấy em chắc?”

“Em buồn ngủ, vẫn chưa ngủ đẫy giấc, anh đừng làm ồn mà!”

Giang Nguyệt ngái ngủ đáp.

“Ối trời ơi đồ quỷ lười! Tối qua chưa đến mười giờ em đã đi ngủ, ngủ đến tận bây giờ mà em còn dám nói là chưa đã à?” Giang Quân ngồi xuống bên giường vỗ vào mông cô. “Buổi trưa có một bữa tiệc em phải đi với anh đấy!”

“Sao lại bảo em đi?” Giang Nguyệt thò đầu ra khỏi chăn. Một năm trở lại đây bởi vì mối quan hệ của hai người đã thay đổi nên cô cực kì ít đến công ty anh, hạn chế tối đa việc đi giao tiếp khách khứa với anh. Giang Quân thì dửng dưng chẳng để ý đến chuyện đó, nhưng Giang Nguyệt thì không thể không bảo vệ danh tiêng cho anh được.

“Em nhất thiết phải đi sao? Không đi không được à?” Cô hỏi dò.

“Em phải nghe xem người anh mời là ai đã chứ! Là Phù Hữu Lương, em còn nhớ chứ?”

Giang Nguyệt cười: “Sao lại không nhớ? Là bác Phù à, trước đây năm nào bác cũng tặng em quả cầu hoa thủy tiên, cứ từng thùng từng thùng chuyển từ Chương Châu đến”

“Trưa nay chúng ta mời anh ấy ăn cơm!”

“Thế thì được!” Giang Nguyệt ngồi dậy, dụi dụi mắt gấp cuốn sách dày cộp bên gối lại, ném lên cái tủ đầu giường.

Giang Quân liếc nhìn hỏi: “Từ tối qua đến giờ đọc được mấy trang rồi?”

Giang Nguyệt thở dài, giơ tay lên.

“Ba trang á?”

“Không phải, là ba dòng”

“Em là ốc sên à?” Giang Quân cười. “Chẳng phải em nói làm luận văn về Arendt sao, sao suốt ngày thấy đọc về Heidegger thế?”

“Ông ấy là thầy giáo của bà ấy, lại vừa là tình nhân của bà ấy, giữa hai người họ yêu thương và thù hận đan xen, chia li bao nhiêu năm rồi, về sau bà ấy vẫn tìm gặp ông ấy. Anh nói xem em có thể không nghiên cứu về một người đàn ông như thế không?” Giang Nguyệt nói rồi liền đứng dậy, bỗng nhiên trước mặt cô tối sâm, suýt nữa thì ngã nhào, cũng may là Giang Quân đã kéo cô lại.

Anh mắng cô là vụng về hấp tấp.

“Em chóng mặt chứ không phải là bất cẩn đâu!” Cô cãi, đứng thẳng người lên định đi, nhưng anh bế thốc cô lên, không chịu buông tay.

“Sao người em nóng thế này?” Giang Quân nhíu mày.

“Tại trời nóng quá đấy m