
khít. Những hôm cô và mọi người bận khách không kịp
đi đón thằng bé ở lớp mẫu giáo đã thấy anh ta đưa nó về. Phải rồi, họ là cha
con, cứ tự nhiên yêu mến nhau cũng là lẽ thường tình. Cô không thể ngăn cấm điều
đó.
Chỉ có điều Na thấy chút chơi vơi, hụt hẫng, xót xa... mọi cảm
xúc hóa lại thành một nỗi buồn như lịm đi ngấm sâu vào tâm hồn. Anh ta cần con
chứ không bao giờ cần cô.
Một sáng mây bay lững lờ, bầu trời xanh ngọc ngút tầm mắt. Lệ
Na đi dọc trên khu phố ẩm thực của người Hoa, cô muốn tìm hiểu một số loại bánh
đặc biệt để thêm vào thực đơn. Rẽ qua con đường hẹp với các cửa hiệu bánh bao
san sát treo đầy đèn lồng, Na cứ chậm rãi tản bộ thưởng thức những hương vị
thơm phức và nét văn hóa cổ truyền Trung Hoa.
Vừa ra khỏi một cửa hàng bánh bao khoai tây, cô nghe xung
quanh náo loạn tiếng thét, tiếng kêu gào, tiếng gọi nhau í ới. Một số khách du
lịch chạy tán loạn các hướng. Người dân xung quanh thì tìm cách giải quyết
nhưng nét mặt ai cũng hãi sợ đến tái mét. Na nghe câu được câu chăng rằng thú
nuôi nhà ông Vương nào đó bị sổng.p>
Hóa ra khắp mặt đất quanh khu phố đang nhung nhúc những con
rắn bò lổm ngổm, chúng cứ xoẹt ngang dọc khắp nơi đớp những con chuột mồi cũng
sổng chuồng. Người dân nháo nhác, thét gào tìm cách vây bắt chúng lại. Lệ Na vốn
sinh ra trong nhung lụa nên cô càng hãi sợ những thứ bò sát ghê tởm.
Cô nhắm mắt liều mình lao mạnh tìm đường thoát khỏi nơi đáng
sợ này nhưng đâu đâu cũng thấy người người xuôi ngược va quệt lẫn nhau vì hoảng
hốt. Cộng với rắn và chuột cắn xé nhau không chỉ giữa mặt đường mà còn chui vào
trong các cửa hiệu.
Lệ Na mắt hoa lên, gần như ngất đi vì sợ, cố lảo đảo bước thấp
bước cao. Chuyện thực mà cứ như mơ giữa thanh thiên bạch nhật. Thân hình va chạm
vào mấy người đang lao nhanh, cô càng mất trọng tâm nên ngã quỵ xuống, tay chống
xuống mặt đường. Gần ngay cạnh một con rắn đang bò ngoằn ngoèo... Na hét lên một
tiếng chói tai...
Một người đàn ông vừa ném tập bản đồ quy hoạch ra sau cho
người thư ký vừa đưa chân đá văng con rắn ra xa, rồi... anh ta nhấc bổng cô lên
ôm trọn vào lòng, cứ thế bước đi đường hoàng tự tin đưa cô tránh xa khỏi nơi hỗn
loạn này.
Lệ Na còn bàng hoàng chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy dần xa
khu phố Tàu, cô tròn mắt nhìn người đàn ông vừa cứu mình. Là anh ta... khuôn mặt
nhìn từ dưới lên của Vĩnh Uy thanh gọn, sắc nét. Ánh mắt lạnh mà sao vẫn quá cuốn
hút... Giống như ngày ấy, cô cũng nằm gọn trong vòng tay mạnh mẽ này, mọi lo lắng
sợ hãi, mọi bất an nguy hiểm đều không còn. Chỉ còn lại cảm giác bình yên vô
cùng.
“Rắn không độc!” Anh nhìn thấy mồ hôi vẫn túa ra trên trán
cô nên nói để cô yên tâm mà không biết rằng Na đã hết sợ, trong cô giờ là một cảm
xúc khác.
“Nhiều lắm!”
“Đừng có nói quá, chỉ mấy con thôi!”<>
“Sao anh đi theo tôi?”p>
Anh nhìn xuống cô vừa bật ra câu hỏi, rồi không nhịn được
anh bật cười lớn, tiếng cười mỉa mai pha lẫn trêu chọc.
Biết mình lầm tưởng cô xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, liền
quẫy người. “Buông tôi ra được rồi, thả tôi xuống mau!”
“Từ từ!” Uy thấy bực, anh đã giúp cô ta thoát hiểm vậy mà
còn làm cao. Họ đã ra đến đường lớn nên anh thả mạnh cô xuống mặt đất.
“Áaa... Làm gì mà mạnh thế. Đau quá!” Lệ Na kêu toáng lên vì
đau, cô đưa tay ôm lấy mông.
Uy nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô, nghĩ chắc đau lắm liền
ngồi thụp xuống. “Đau lắm sao...” đưa tay sờ xuống chỗ đau của Na.
“Anh làm gì thế?” Vừa bất ngờ vừa xấu hổ cô đưa tay tát anh.
Cái tát không hề mạnh nhưng cũng đủ làm Vĩnh Uy điên tiết.p>
Anh quát lên: “Cô dám đánh tôi hả?”<>
“Ai bảo anh dám... dám... anh là đồ... đồ...” cô bối rối nên
không tìm được từ thích hợp.<>
“Đồ gì?” Anh thở hắt ra, không hiểu nổi cô ta giữ gìn cái
gì.
“Cô thanh cao gớm nhỉ?” Và bất ngờ anh ta nắm chặt lấy cằm
cô, áp sát và hôn thật mạnh, đôi môi mút chặt xong đưa lưỡi tách nhẹ môi cô
ra... khuấy đảo bên trong... Rồi cũng nhanh như lúc bắt đầu anh ta buông cô ra.
Vĩnh Uy đứng lên. “Hòa nhé!” Trước khi đi khỏi anh ngoái lại
buông một câu: “Nói cho mà biết. Cô thực sự chẳng hấp dẫn gì cả.”
Còn lại một mình Lệ Na vẫn điếng người trong sững sờ, đôi
môi tê rần ướt đẫm nước. Giờ cô mới biết anh ta là loại người gì, thật không hiểu
vì sao trước đây mình có thể mê muội một tên xấu xa như vậy. Ôi điên mất!!!
***
Vĩnh Uy mở cửa ngôi nhà không quá lớn nhưng khá sang của anh
và dẫn bé Bin vào. Đột nhiên anh nảy ra ý muốn đưa thằng bé về đây, thăm nơi ở
của mình. Ngôi nhà trang nhã với màu trắng xám chủ đạo, đồ nội thất trang nhã,
nam tính hiện diện mọi góc trong căn phòng khách rộng. Ngay cạnh bên là phòng
ngủ được ngăn bằng tấm kính lớn.
Bếp gọn gàng ít đồ vì anh thường ăn bên ngoài, có máy pha
café tự động và ngăn tủ lạnh đầy thức uống. Cạnh cửa sổ bên tay mặt phòng khách
là tủ đựng rượu các loại như Whisky, Chivas, Brandy... khá mạnh.
Bé Bin chưa khi nào được thấy một ngôi nhà đẹp như vậy, nó
chạy lon ton thăm thú mọi chỗ. Nhảy lên chiếc sa lông phòng khách nó nhắm mắt
dang tay, trầm trồ: “Đẹp quá!”
“Đẹp s