
vỗ vỗ lên vai bạn rồi ghé tai thì thầm:
“Cậu... chẳng được cái tích sự gì. Lại còn vẽ thêm chuyện.” Nói rồi nhếch mép
cười khẩy.
Uy không nói thêm lời, anh quay người đi thẳng.
***
Suốt đêm bé Bin ho mãi, Na chẳng ngủ được mấy chút vì lo cho
con, tiếng ho cứ liên hồi khàn giọng khiến cô thấy xót xa. Hy vọng sau khi uống
thuốc, sáng mai nó sẽ đỡ. Mọi người cứ chập chờn nửa thức nửa ngủ đến tận sáng.
Sáng ngày hôm sau Bin cũng không khá hơn, mà còn lên cơn sốt
nặng. Bé chẳng chịu ăn chút gì. Na lo lắng, bồn chồn đi đi lại lại, cô không
còn tâm trí đâu lo chuyện khác. Hết khăn ướt lại thuốc hạ sốt mà tình hình cũng
không biến chuyển.
Đến tối mọi người càng hoảng hốt lo sợ, thằng bé đã lịm đi
trong cơn sốt bừng bừng. Na cắn chặt tay ngăn tiếng nấc. Phải đưa thằng bé đi
viện ngay.
Mỹ Hà đưa ra ý kiến: “Gọi cho bác sĩ Khang đi!”
“Anh ấy là bác sĩ ngoại khoa.”
“Ngốc quá, đồng nghiệp với nhau dễ nói chuyện. Nhờ mối quen
biết của anh ấy sẽ có lợi hơn.”
Phải rồi, Na làm theo lời bạn, lập cập tìm số Duy Khang. Cô
kể với anh sự tình qua tiếng được tiếng mất. Anh nói cô cứ bình tĩnh, trước
tiên hãy đưa bé đến bệnh viện của anh, còn lại Duy Khang sẽ lo giúp mọi việc.
Tại bệnh viện lớn nhất nhì thành phố mà Duy Khang làm việc,
bé Bin được chuyển vào khoa nhi trong sự nhiệt tình của các bác sĩ và y tá. Bước
đầu chuẩn đoán bé bị nhiễm lạnh nên dẫn đến viêm phổi, nếu để lâu hơn sẽ rất
nguy cấp.<>
Vị bác sĩ nói: “Cô đừng lo lắng quá, trước tiên chúng tôi sẽ
cho bé điều trị loại thuốc tốt nhất sau đó sẽ truyền dịch hồi phục.” Sau đó ông
cáo lui.
Để vú Lan ở lại, Na và Duy Khang theo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.
“Cảm ơn anh, hôm nào rảnh chúng ta hẹn gặp nhé!” Khang bắt
tay vị bác sĩ trưởng khoa nhi.
“Không có gì. Người thân của cậu cũng như người thân của
tôi.”
Na cũng cảm ơn và khẽ cúi chào khi bác sĩ đi khỏi. Cô quay
nhìn Duy Khang, ánh mắt chất đầy hàm ơn, cô lại nợ anh một ân tình nữa rồi.
Anh khẽ an ủi cô đừng lo gì nữa cả, mọi chuyện ổn rồi, bé
Bin sẽ sớm bình phục thôi.
“Duy Khang!” Một tiếng nói cao vút lanh lảnh cất lên, cô gái
có thân hình cao ráo, cân đối tiến lại.
“Diễm? Sao em lại ở đây?”
Kiều Diễm nói với anh nhưng lại liếc nhìn Lệ Na: “Em hỏi anh
mới phải? Anh làm gì bên khoa nhi này?” Đôi tay trắng nõn kiêu kì khoanh lại
trước ngực.
Duy Khang cười xòa: “À giới thiệu với em đây là Lệ Na bạn
anh. Còn đây là Kiều Diễm, bọn anh chơi thân từ nhỏ. Hai người làm quen đi!”
Lệ Na lí nhí chào Diễm, chị ta thật đẹp. Đứng trước người phụ
nữ tự tin này Na thấy mình thật nhỏ bé. Còn Diễm thì chỉ nhếch môi ừ hữ, cô bỗng
nhiên có một cảm giác kì lạ với cô gái này, ấn tượng không mấy thiện cảm.
Duy Khang lại lên tiếng, anh nói thật chậm rãi và chú ý biểu
cảm trên khuôn mặt Na: “Cũng có thể coi Diễm là vợ chưa cưới của Vĩnh Uy, không
sớm thì muộn họ sẽ kết hôn. Phải vậy không Diễm?”
“Sao? Hóa ra cũng có quen biết với Uy?” Kiều Diễm càng tăng
cảm giác không thích Na, cô nhấn mạnh sự sở hữu qua giọng nói: “Phải. Em và anh
ấy là của nhau. Anh đâu phải thắc mắc điều đó!?”
Lệ Na không muốn nghe thêm nữa, mỗi lời nói của họ như hàng
ngàn nhát dao đâm vào tim cô đến ứa máu. Nhưng Na cố trấn tĩnh, cô phải nhận ra
điều đó sớm hơn chứ, anh ta rồi sẽ tìm cho mình một người phụ nữ hoàn hảo và
phù hợp. Quả thực trông họ rất đẹp đôi. Cố nuốt giọt lệ đắng nghét vào trong,
Na tự dặn mình điều đó giờ không quan trọng nữa. Lúc này con trai của cô mới là
điều đáng quan tâm nhất, cô lo cho nó từng phút, từng giây.
Bé Bin đã giảm sốt khá nhiều nhưng hơi thở vẫn còn rất yếu.
Nhìn con nằm li bì trên giường bệnh, đôi tay bé nhỏ phải găm kim truyền dịch Na
thấy thắt lòng mà không biết làm sao, chỉ mong thằng bé sớm hồi phục.
Sợ thằng bé thức giấc Na rời phòng bệnh để gọi cho vú Lan, vừa
khép lại cánh cửa phòng bệnh cô đã thấy Vĩnh Uy đến gần, không muốn làm ảnh hưởng
đến thằng bé cô yêu cầu anh ra chỗ khác nói chuyện.
Đối mặt nhau trong góc ngoặt hành lang bệnh viện, Uy lên tiếng:
“Tại sao không cho tôi biết? Nếu tôi không đến quán có lẽ sẽ không biết thằng
bé phải vào viện.”
“Tại sao tôi phải cho anh biết?” Dừng trong thoáng Na tiếp:
“Anh đã cho thằng bé ăn bao nhiêu kem hả? Có biết là anh hại nó rồi không.”
“Tôi đâu có biết...”
“Không biết, không biết. Cái gì anh cũng không biết. Vậy thì
đừng tỏ ra ta đây và làm theo ý mình nữa...” càng nói Na càng thấy căm giận.
Vĩnh Uy nhìn sững Lệ Na, anh hiểu cảm giác của cô lúc này.
“Tôi biết tâm trạng cô không tốt vì quá lo cho thằng bé. Tôi sẽ không chấp nhặt
những lời cô nói. Là tôi sai được chưa? Giờ tôi muốn vào thăm thằng bé.” Anh định
đi tránh qua cô nhưng Na ngăn lại:
“Đứng lại! Đừng có làm phiền con tôi nữa. Tôi hỏi anh, anh
là gì, anh là gì của con tôi hả? Con tôi là cái gì của anh hả?” Một tiếng thét
khác vọng lên trong lòng cô, anh sẽ cưới vợ, sẽ có cuộc sống riêng, còn muốn gì
đây?
Anh lớn tiếng: “Thế cô muốn là gì?”
Lại một phút lặng thinh, Na thấy tê buốt với câu hỏi lại của
anh, cô muốn con cô là gì của anh ta