Em Vẫn Chờ Anh

Em Vẫn Chờ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323843

Bình chọn: 8.5.00/10/384 lượt.

eo ý bà.

Nó đã khiến bà phải cam chịu trong sự không đồng tình. Bà Ngọc Kim định bụng sẽ

tỏ rõ cho cô gái kia biết thái độ của bà. Không phải cứ muốn bước chân vào gia

đình này là được. Lại còn thằng nhóc nữa. Không biết nó ra sao nhưng cũng vì nó

mà bà phải khuất phục thế này đây.

Con bé giúp việc vừa chạy vào báo cậu đã đưa khách về. Bà Ngọc

Kim chỉnh trang lại quần áo đầu tóc, ngồi nhấp nhổm như có lửa đốt. Nhưng cuối

cùng mọi chuyện lại không theo những gì bà đã mường tượng, những câu nói thực

hành từ trước chẳng có cơ hội để đem ra tỏ rõ vị thế.

Tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch từ bậc thềm lên đến tiền sảnh,

rồi tiếng léo nhéo, tiếng quát gọi. Và sau đó hiện diện trước cửa phòng khách lớn

là hình dáng một đứa bé miệng há ra, mắt mở to nhìn quanh quất trong phòng rồi

quay nhìn chăm chú vào bà đang ngồi thẳng lưng trên ghế sa lông. Bà cũng bất ngờ

không kém thằng nhóc.

Bé Bin chạy ù lại bên bà như cơn lốc tí hon, nó nhảy tót lên

sa lông, chạm đôi tay nhỏ xinh lên mặt dây chuyền mà bà đang đeo trên cổ. “A

cháu cũng có viên đá giống bà đấy!”

Bà Ngọc Kim ngạc nhiên ngắm nghía thằng bé, ôi dường như bà

đang quay trở lại quãng thời trẻ năm xưa khi thằng Uy còn bé, kìa khuôn mặt

thon dài, đôi lông mày rậm trên sống mũi thẳng, môi hơi cong cong thì thoảng nhếch

lên.p>

Liền ngay sau đó mẹ thằng bé cũng chạy vào, hai bàn tay vẫn

đang cầm túi quà nghiến nổi cả gân guốc lên. “Nè! Con không có phép tắc gì cả!”

Chợt Na khựng lại, cô rối rít xin lỗi bà Ngọc Kim, hai tay

khép nép, chiếc nhẫn kim cương lấp lóa trên ngón tay áp út, đầu hơi cúi vì ngượng.

“Cháu chào bác! Cháu rất xin lỗi ạ! Bác thông cảm, thằng bé không hiểu chuyện.”

Cô khẽ đưa tay vẫy vẫy, miệng thì thầm: “Con lại đây nhanh lên!”

“Không sao!” Bà Ngọc Kim ngắm Lệ Na từ đầu đến chân, trông

cũng khá đấy, xinh tươi trẻ trung. Phải tội hơi gầy. Lại quay nhìn thằng bé

con. “Đây là con trai cô?”

Lệ Na dạ khẽ. Ngay khi đó Vĩnh Uy bước vào, anh bật cười

thích thú, thằng nhóc này quả là đặc biệt, bất cứ hoàn cảnh nào nó cũng thích

nghi ngay lập tức.

“Con trai! Đây là bà nội con đấy. Mau chào bà đi!” Vĩnh Uy

nói.

“Bà nội!”

Tiếng gọi bà nội nghe mới thân thương tình cảm làm sao, bà

Ngọc Kim thấy bồi hồi xúc động, đã từ lâu rồi bà mong có được đứa cháu để yêu

thương chăm bẵm biết bao. Vậy mà giờ đây điều đó đã trở thành sự thật rồi sao?

Đưa tay xoa má thằng bé bà mỉm cười: “Ngoan lắm!”

Vĩnh Uy hỏi: “Ba con đâu hả mẹ?”

“Ông ấy còn trong phòng làm việc đó.”

“Vậy con dẫn Lệ Na lên chào ba đã.”

“Ừm, thằng bé cứ để đây mẹ trông. Nhanh còn xuống ăn, mọi thứ

chuẩn bị xong hết rồi!” Dặn con xong bà lại quay sang trò chuyện với thằng bé.<>

Ông Vĩnh Thụy ngả đầu lim dim trên chiếc ghế da to trong

phòng làm việc khi tiếng gõ cửa phòng vang lên.<>

“Vào đi!”

Vĩnh Uy mở cửa, tay trong tay với người con gái đang e lệ bước

vào. “Ba! Con đã về. Con đưa cô ấy về rồi đây. Đây là Lệ Na thưa ba!” Anh quay

sang nhìn cô trìu mến: “Em! Đây là ba anh.”

Lệ Na cất tiếng dịu dàng chào ông Thụy.

Trong khoảnh khắc mà khuôn mặt cô lọt qua vòm nhãn của ông

thì đất trời như sụp lún quay cuồng, trái tim đã chết bấy lâu bỗng nảy mạnh một

nhịp tê dại. Hình bóng diễm lệ, yêu kiều xưa cũ nay ùa về tái sinh trong thân

hình mảnh mai đứng trước mặt ông kia. Bao nhiêu ngọt ngào, cay đắng, bao nhớ

nhung dằn vặt cùng hòa lẫn trong sự xốn xang.

Ông Vĩnh Thụy đứng bật dậy, tấm thân luôn vững chãi điềm

nhiên nay bỗng run rẩy khó kìm nén.

Vĩnh Uy và Lệ Na ngạc nhiên trước biểu hiện kì lạ của ông.

Nhưng rồi ông Thụy lắc mạnh đầu tĩnh trí lại, không phải, không phải là người

con gái ấy. Cô gái này chỉ hao hao giống mà thôi. Trên đời này việc người với

người giống nhau cũng không quá lạ. Nghĩ vậy ông lấy lại vẻ điềm tĩnh ngồi xuống.

“À không sao ta chỉ đau đầu một chút thôi! Được rồi, hai đứa

cứ xuống trước đi, ta sẽ xuống sau!”

“Ba không sao chứ ạ?” Vĩnh Uy hỏi đầy quan tâm.

Ông Vĩnh Thụy gật đầu để con yên tâm, ông thực sự muốn một

mình để có thể bình tâm lại.

Lệ Na chào ông rồi theo anh bước ra, biết ông Thụy là nguyên

nhân chính khiến ba cô phải nuốt hận mà chết vậy mà sao khi nhìn thấy dáng vẻ

già cỗi tiều tụy của ông ấy khi nãy cô lại không thể giận nổi. Dáng vẻ trầm

ngâm cô độc mà day dứt ám ảnh ấy khiến cô thấy bùi ngùi cảm giác xót thương.

Họ ngồi quây quần vui vẻ trong phòng ăn sang trọng sáng rực

rỡ, không gian tràn ngập một màu vàng óng thanh lịch. Chiếc bàn dài bằng gỗ quý

cẩm lai màu nâu hồng được bày biện đẹp mắt các món ăn tinh tế, dọc giữa bàn là

các giá nến lung linh chiếu rọi, những đĩa hoa tươi bày xen kẽ tạo cảm giác dễ

chịu.

Vĩnh Uy, Lệ Na và bé Bin ngồi một bên, bà Ngọc Kim ngồi đối

diện còn ông Thụy thì ngồi chính giữa đầu bàn.

Thấy ông Thụy chẳng ăn gì mấy, Vinh Uy với âu xúp gà múc cho

ba rồi rắc thêm nhiều tiêu. Bé Bin thấy vậy đứng hẳn lên ghế, miệng bô bô: “Ba

ơi chúng ta không ăn tiêu cơ mà?”

Lệ Na giật áo con, rít lên: “Ngồi xuống ngay, sao con vô lễ

thế!”

Uy bật cười: “Ba lấy cho ông. Ông có thể ăn nhiề


Disneyland 1972 Love the old s