
àng: “Bác à? Lẽ nào anh ấy đã vậy bác lại
cũng mất lý trí theo.”
Bà Ngọc Kim vẫn dịu hiền nắm chặt lấy tay cô: “Bác biết con
rất buồn, bác cũng vậy. Không có diễm phúc có con làm con dâu bác cũng đau lòng
lắm. Nhưng biết sao được, sự đã như vậy thì bác cũng đành chịu.”
Một phút im lặng, những lời nói của bà như lưỡi dao thọc tận
đáy tim cô, nét mặt càng lúc càng hằn sâu nỗi bi phẫn.
Bà lại cười nói tiếp: “Không biết cháu đã nhìn thấy thằng bé
chưa nhỉ? Nó giống y chang thằng Uy hồi bé.”
Đến đây thì Kiều Diễm không thể chịu đựng thêm được nữa, nỗi
căm giận ghê gớm như sắp bùng nổ. Cô ta muốn hét lên thật lớn, muốn rủa xả người
đàn bà trước mặt vì theo như ý cô ta thì đó là sự phản trắc đáng ghê tởm nhất của
bà. Cô ta muốn lao vào cấu xé để xả hết nỗi phẫn nộ. Toàn bộ tâm trí và thể xác
cũng quay cuồng đảo điên.
Nhưng rồi cô ta kìm nén, ép chặt mọi cảm xúc lại. Chỉ giật
nhẹ bàn tay của mình về. Đứng lên với lấy chiếc túi xách. Trước khi rời đi còn
buông một câu nói nghe vô cùng ớn lạnh:
“Bác sẽ phải hối hận về những quyết định của mình!”
***
Chiếc xe Limousine đen bóng thân dài sang trọng đỗ xịch ngay
trước quán An An, người tài xế vội vàng xuống mở cửa xe. Ông Thụy bước xuống,
chỉnh trang lại vạt áo rồi bước theo sau người lái xe đã tiến lên trước mở cửa
quán.
Lệ Na rất bất ngờ và bối rối khi thấy ông Thụy đến tận đây,
vội chạy lại chào hỏi nhưng vẫn luống cuống chân tay mãi hồi lâu mới sực tỉnh mời
ông đến ngồi vị trí trang trọng bên hồ.
Yên vị bên chiếc ghế bông tròn êm ái, ông cười nhẹ trấn an:
“Không phải căng thẳng. Ta đi ngang qua đây tiện rẽ vào. Dù sao chúng ta cũng sắp
là người một nhà, quan tâm cũng là việc đương nhiên.”
Na cười bẽn lẽn. “Dạ. Thời tiết có vẻ bức bối, cháu pha cho
bác một cốc Mojito nhé!”
“Được!” Ông gật đầu.
Chốc sau Lệ Na bưng ra một ly cocktail với màu trắng ánh
xanh của những lát chanh, cô nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt ông rồi khép nép đứng
bên. Ông Thụy nói cô hãy ngồi xuống, Lệ Na mới dám ngồi xuống đối diện với ông.
Một hương vị đậm chất Cu Ba, mát lạnh của chanh tươi với
chút the nồng của bạc hà tạo cảm giác vô cùng dễ chịu và một chút gay gắt khe
khé khi trôi qua cuống họng nằm lắng dịu trong thực quản. Nhìn cô gái ngồi trước
mắt ông lại càng thấy nhiều điểm giống với người xưa, từ đôi tay vặn xoắn khi bối
rối đến nét mặt tươi trẻ trong sáng.
Ông Thụy rất quan tâm đến cuộc sống của cô trước kia. Na
cũng mở lòng tâm tình, cô như nhìn thấy lại người cha của mình với những sợi
tóc đốm bạc vì những mưu sinh bộn bề. Cô thấy một tình cảm thân thương trìu mến
với người cha chồng tương lai này như đối với người cha đã khuất. Dù ông đã làm
sai những gì, đã mang lại thương tổn cho cha cô như thế nào thì cô vẫn nguyện
sau này sẽ chăm sóc ông chu đáo. Bởi cô tin rồi ông cũng chẳng sung sướng gì với
những việc mình đã làm.
Cuộc chuyện nào rồi cũng đến hồi vãn, ông Thụy càng lúc càng
thấy cô bé này có nhiều điểm chung với mình, họ cảm thông và rất hợp chuyện mặc
dù cách nhau cả một thế hệ. Từ chuyện chăm lo, dạy bảo con cái đến những lo
toan trong các mối quan hệ xã hội. Hay đặc biệt như cả cô và ông đều thích cái
cảm giác cân bằng trạng thái, không ưu tư, không suy nghĩ, chỉ đơn giản là thả
hồn tự do. Nhưng thời gian không cho phép, giờ ông phải đi rồi.
Lệ Na theo tiễn ông. “Thưa bác. Khi nào rảnh bác nhớ ghé
chơi. Tiếc quá bác phải đi vội, nếu biết bác đến chắc bé Bin rất vui.”
Ông Thụy đứng trước cửa xe đang mở sẵn, nói: “Ừm. Mai nhớ
cho thằng bé về. Bà ấy cũng rất nhớ nó.”
“Dạ!”
Vừa khi đó một người phụ nữ trung tuổi, dáng vẻ đẫy đà, tay
xách nách mang đủ thứ tiến gần lại nhìn ngắm xung quanh.
Na hỏi khẽ: “Chào bác! Bác hỏi gì ạ?”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm cô không rời, có vẻ ngạc nhiên lắm,
tiếp đó lại quay sang nhìn ông Thụy thì càng sửng sốt, ôi một tiếng, đánh rơi túi
đồ.
Trong khi Lệ Na và ông Thụy còn chưa hiểu chuyện gì thì thấy
Mỹ Hà ào ra từ quán, cô hét thật lớn: “Mẹ. Ôi mẹ của con!”
“A! Con gái của mẹ!” Hai thân hình núc ních của hai mẹ con
ôm chầm lấy nhau xoay vòng, nỗi mừng rỡ ửng hồng lên trên nét mặt cả hai.
Ông Vĩnh Thụy khẽ hắng giọng định bước lên xe thì mẹ Mỹ Hà gọi
giật lại:
“Khoan đã. Ông gì ơi! Mạn phép cho tôi hỏi có phải là ngài
chủ tịch Cao Vĩnh Thụy đấy không ạ?”
Ông Vĩnh Thụy khá bất ngờ, nhìn lại thì thấy người phụ nữ
này ông chưa từng quen biết cũng như có bất cứ liên quan gì.
Mẹ Hà nói tiếp: “Ngài còn nhớ cô Minh Thùy không ạ?”
Cả Lệ Na và Mỹ Hà đều thấy cái tên chẳng có chút gợi mở gì cả.
Nhưng ông Vĩnh Thụy thì sững sờ, mọi cử động của ông đều ngưng bặt. Đôi mắt mở
lớn rồi mất đi vẻ tĩnh tại hằng ngày, nhìn chòng chọc vào người đàn bà vừa nhắc
đến cái tên đấy.
Ông Vĩnh Thụy và bà Mỹ Dung ngồi trong một quán café khác.
Bà Dung cố thu nhỏ lại thân hình của mình chừng nào tốt chừng ấy, đối diện với
người đàn ông uy nghiêm quý phải này, bà thấy mình vừa kém cỏi vừa thấp hèn.
Bà Dung cười thiện cảm: “Dạ, chắc ngài rất thắc mắc vì sao
mà bao năm rồi tôi vẫn nhận ra ngài khi