
hích lại bị đại thiếu mặt lạnh nhìn trúng…… Giang Cánh Vu âm thầm thở dài, Thiếu soái mặt lạnh không gần nữ sắc, Phủ Đại Soái chờ đợi con dâu tương lai đến mức nào, mọi người đều hiểu. Cho dù Đoàn Dịch Kiệt xưa nay trọng giang sơn không nặng nữ sắc có lẽ sẽ nể mặt anh mà buông tay, nhưng luôn quân phiệt như Đoàn Chính Huân có thể buông tha cho ý trung nhân khó có được của con trai hay không còn chưa biết, đến lúc đó anh phải làm thế nào?
Tình huống trước cửa Khải Minh làm Hứa Lương Thần thực buồn rầu, xem ra trở về dạy không phải chuyện dễ dàng. Cho dù hao hết tâm tư né được phóng viên trước cửa, cũng phải đối mặt với học sinh cùng các giáo viên khác, rất khó nói mọi người đều hiểu suy nghĩ trong lòng mình…… Chẳng lẽ vì tin đồn này mà lại để mất công tác mình thích sao?
Hai người đều tự nghĩ tâm sự, không nói gì. Liêu Ngọc Phượng vốn tưởng tạm thời ‘tàng hình’ để đôi con trẻ nói chuyện, cuối cùng cũng cảm thấy không khí không ổn, vì thế cười nói: “Tiểu Thần còn thích ăn đá bào như hồi nhỏ không? Xem quảng cáo nói gần đây không biết ai phát minh ra cái máy một phút đá bào, nói là đông nhanh và tiện lợi, chỉ một phút là có đá bào để ăn, hay đi mua một cái về thử xem?”
Hứa Lương Thần khi còn bé gầy yếu, lại cực thích ăn đồ ngọt. Khi đó mọi người đã biết lấy quặng nitrat kali hòa tan nước, nhanh chóng hạ nhiệt đến mức kết băng. Thương nhân khôn khéo thêm đường lên băng hấp dẫn khách hàng, sau lại có thêm nước trái cây hoặc là hoa quả, thậm chí sữa, đó quả là mỹ thực trong những ngày hè.
Có một mùa hè, Hứa Lương Thần từ trường học về dinh thự nhà họ Giang, thừa dịp nha đầu không chú ý ăn một chén lớn, kết quả buổi tối đau bụng đi tả. Liêu Ngọc Phượng sợ tới mức một đêm không dám chợp mắt, sau lại mắng nha đầu cho tiểu Lương Thần ăn một trận.
Lúc ấy Giang Cánh Vu thường tranh đồ ăn với cô không thành thường lấy việc này chê cười cô. Mỗi lần đều khiến bà chị nhỏ xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi, thậm chí thẹn quá thành giận mấy ngày không để ý tới anh.
Nghe Liêu Ngọc Phượng nói chuyện lúc còn nhỏ, Giang Cánh Vu không khỏi mỉm cười: “Muốn ăn đá bào đi mua máy không bằng tìm con, con có tuyệt kỹ một phút làm ra đá bào cực ngon. Tiểu Thần muốn thử không?”
Liêu Ngọc Phượng biết con tinh ranh cổ quái lắm “chiêu trò”, cũng cười nhìn Hứa Lương Thần. Dưới ánh mắt mỉm cười của hai người, Hứa Lương Thần nhớ tới chuyện xưa không khỏi đỏ mặt, quay sang cười với Liêu Ngọc Phượng nói: “Khi đó chẳng qua là vụn băng thêm ít nước ép trái cây và đường, không coi là đá bào chính tông. Hiện tại con đã được nếm qua hương vị nước đá bào nước ngoài, nếu làm không tốt, dì, phạt cậu ấy thế nào đây?”
Nói xong cười hì hì nhìn Giang Cánh Vu.
Giang Cánh Vu bị đôi mắt sáng trong của cô nhìn trong lòng vui mừng, chỉ cảm thấy thoáng như lại nhớ tới lúc còn nhỏ, về đoạn thời gian thanh mai trúc mã gắn bó bên nhau, không khỏi muốn thể hiện khí phách: “Xin mẹ làm trọng tài, nếu không hợp khẩu vị, tối nay phạt con xuống bếp.”
Liêu Ngọc Phượng thấy con trai tuổi trẻ mà lại già dặn khó có khi cảm xúc tăng vọt nói muốn xuống bếp, không khỏi phụt cười, liếc con một cái: “Tiểu Thần đã trở lại, vốn tiệc đón gió nên do con xuống bếp, thế này thì phạt ai?”
Giang Cánh Vu lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt trêu chọc của mẹ có chút ngượng ngùng cười rộ lên. Trong lòng Hứa Lương Thần ấm áp, chưa kịp nói, xe đã tiến vào dinh thự nhà họ Giang.
Mấy năm từ biệt, dinh thự nhà họ Giang vẫn rậm rạp cây xanh như trước. Cây tử đằng trước cửa to khỏe hoa nở lộng lẫy, từng chuỗi rủ xuống như chuông. Hứa Lương Thần nhìn cảnh trí quen thuộc trước mắt, biệt thư ba tầng vẫn giống như cổ tích thời thơ ấu.
Bề ngoài là vườn hoa, biệt thự phong cách Pháp điển hình, mạn đằng leo lên bờ tường tùy màu mà đổi màu, ngoài tường khảm đá các màu đen, trắng, vàng. Mái nhà cong cong lợp ngói đỏ, sạch sẽ mạch lạc mà rõ nét. Cửa sổ là hình cung lắp kính tròn, lan can rộng rãi đón nắng, tường gạch trát khe hở chỉnh tề. Đây là công nghệ trát vữa bên ngoài đang rất lưu hành trong mấy năm nay ở Thượng Hải.
“Tiểu Thần đến rồi sao?”
Nghe được tiếng động cơ ô tô, tiến sĩ Giang Chính Vũ gầy gò nho nhã đi ra đại sảnh. Đến tuổi trung niên mặc dù tóc đã bạc mấy phần, lại vẫn nhã nhặn anh tuấn, hai mắt ấm áp như trước.
Hứa Lương Thần vội vàng đi tới chào. Địa vị của dượng ở trong lòng cô giống như cha ruột, mấy năm nay ở Havard cũng ngờ bạn học bạn cũ của ông chăm sóc.
Giang Chính Vũ cười nâng cô dậy, tinh tế nhìn cô rồi cười quay đầu nói với phu nhân bên cạnh: “Anh từng nói một cô gái xinh đẹp nhất là khi cô ấy đứng ở trước nôi; Bây giờ phải thêm một câu, hai mươi tuổi hoa học tập thành tài. Tiểu Thần đẹp nhất là khi từ Mỹ trở về, ha ha……”
Liêu Ngọc Phượng cười liếc chồng một cái, tiếp lời hỏi: “Vị này…… Là Thi tiên sinh? Chính Vũ anh thất lễ với khách rồi.”
Thi Trọng An râu dài, tóc bạc mặt hồng hào cười ha ha xua tay: “Lão hủ và tiến sĩ Giang trò chuyện tâm đầu ý hợp, coi như là tri kỷ. Giang phu nhân không cần khách khí.”
Mọi người chào hỏi rồi ngồi xuống. Nghe nói cô gái