Ép Gả Vợ Hiền

Ép Gả Vợ Hiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324673

Bình chọn: 8.00/10/467 lượt.

là chủ ý của Đoàn lão đại, quân phiệt quen cường thủ hào đoạt, hẳn là càng khó đối phó hơn. Hứa Lương Thần đau đầu nhíu mày.

“Em cảm thấy chỗ lúc chiều thế nào?”

Đang lúc rối rắm, Đoàn Dịch Kiệt bỗng nhiên chuyển đề tài hỏi.

Cái viện thần bí kia sao? Hứa Lương Thần khó hiểu nhìn anh, Đoàn Dịch Kiệt nói chuyện này làm gì? “Năm đó chiến tranh thuốc phiện nổ ra ở phía nam Quảng Đông mà Yến Châu lại không có phản ứng gì. Vài năm trước Nga Hoàng sau khi xâm chiếm ba tỉnh Đông Bắc ở lại không lui binh; các ngành các nghề ở Yến Châu hôm nay tụ hội một cái, ngày mai thông điện một cái, mà trong nước rất nhiều nơi lại không biết tin tức, nhị tiểu thư biết vì sao không?”

Trong phòng khách treo một chiếc đèn chùm nhánh hoa thủy tinh, ánh sáng ấm áp khiến đường cong khuôn mặt cứng rắn lạnh lẽo của Đoàn Dịch Kiệt dường như cũng nhu hòa hơn rất nhiều, anh nhìn hàng lông mi cụp xuống của Hứa Lương Thần, hỏi.

Người này có lối suy nghĩ kiểu gì vậy, đông một phát tây một phát, rốt cuộc muốn nói cái gì? Hứa Lương Thần nhìn anh không hé răng.

“Cũng không phải sau này người Yến Châu yêu nước hoặc là trước kia lạnh lùng, mà do chiến tranh thuốc phiện [1'> xảy ra Yến Châu vốn không biết. Tú tài không ra ngoài, sao biết được chuyện thiên hạ. Trước kia chỉ là nói quá, về sau tin tức truyền thông xuất hiện mới biến thành sự thật.”

Hứa Lương Thần lúc này mới hiểu được, anh đang nói đến báo chí.

“Báo chí giống một sợi dây ràng buộc, liên hệ Yến Châu với bên ngoài thậm chí thế giới. Nước Mỹ tuyển cử, chiến tranh Châu Âu, Nhật Bản động đất, nạn đói ở Châu Phi, chuyện ở vạn dặm bên ngoài sáng xảy ra thì chiều sẽ biết, mở rộng tầm nhìn của mọi người.”

Đoàn Dịch Kiệt gõ tờ báo trên bàn trà tiếp tục nói.

Hứa Lương Thần càng nghe càng hồ đồ, đại thiếu mặt lạnh vì sao muốn thảo luận những chuyện này với cô, chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm thôi sao?

“Nhưng tin tức báo chí truyền tới không thể nào nhanh bằng vô tuyến điện. Lần này Âu chiến, Đức sử dụng kỹ thuật vô tuyến điện mới, chuyện radio Ausbond em đã nghe nói rồi đúng không? Thiết bị trong viện này là lấy từ chỗ bọn họ.”

Câu chuyện của Đoàn Dịch Kiệt lại chuyển hướng sang khu viện thần bí kia.

Hứa Lương Thần từ nước Mỹ trở về đương nhiên hiểu được vô tuyến điện có ưu thế mà báo chí truyền thông không thể thay thế, nghe vậy cô nhìn đăm đăm vào Đoàn Dịch Kiệt. Không thể ngờ được ánh mắt đại thiếu mặt lạnh tại phương diện này lại sâu xa như thế, liền gật gật đầu: “Vô tuyến điện cũng như báo chí, nhưng có ưu thế lớn hơn, trong tương lai không chỉ có ở quân dụng, trên phương diện dân dụng cũng sẽ đem lại tiềm lực rất lớn.

Đoàn Dịch Kiệt khen ngợi nhìn cô: “Nếu không làm giáo viên ngoại ngữ, vậy có muốn làm ở đài phát thanh không? À, còn có một lựa chọn nữa, chính phủ phía Bắc lấy nghề thu hoạch muối để đảm bảo, chuẩn bị mượn tiền Anh, Pháp và ngân hàng năm nước làm quân phí thống nhất nam bắc. Bộ ngoại giao chuẩn bị thành lập văn phòng đặc biệt tham gia vào việc này. Tôi xem danh sách, chỉ phiên dịch đã có tận bảy người. Tôi cảm thấy có mình nhị tiểu thư là đủ rồi, hai cái chọn một, nhị tiểu thư chọn cái nào?”

Nói quanh co, thì ra Đoàn Dịch Kiệt biết cô mất việc ở Khải Minh và St.Mary nên sắp xếp cơ hội cho cô sao? Hứa Lương Thần có chút bất ngờ nhìn anh, nếu đã muốn cô vào Phủ Đại Soái, không ra cổng trước không bước cổng sau an phận thủ thường không phải tốt nhất sao? Sao Đoàn Dịch Kiệt lại chủ động đưa cơ hội làm việc cho cô?

Đây xem như trao đổi, bồi thường hay là dụ dỗ?

Nhìn vẻ mặt cô từ kinh ngạc chuyển sang bừng tình, hàng mày kiếm của Đoàn Dịch Kiệt nhăn lại, mặt có chút đen. Nha đầu kia thế nào cũng phải nghĩ anh như vậy sao? Thiên tài ngôn ngữ, tài nữ du học, cứ ru rú ở nhà bản đại thiếu chẳng phải lãng phí nhân tài sao. Hơn nữa radio và văn phòng đặc biệt đều là chuyện cơ mật, nhân tài đa tác dụng phẩm cách lại đoan chính như Hứa Lương Thần là lựa chọn tốt nhất.

“Nhị tiểu thư không muốn thì thôi, đây không phải điều kiện trao đổi.”

Đoàn Dịch Kiệt trầm mặt lạnh lùng nói.

Xấu tính thật. Hứa Lương Thần lườm anh, vừa định đáp lời La Hoằng Nghĩa lại đi đến: “Đại thiếu, Văn Thanh tiểu thư đến, nói rằng tiện đường qua gặp Hứa tiểu thư. Lão phu nhân vừa dùng cơm chiều xong, tinh thần rất tốt.”

Hứa Lương Thần thầm than, kéo cô trở về thì ra vốn không phải trưng cầu ý kiến. Đã đến nước này hôm nay chắc chắn ‘không trâu bắt chó đi cày’, không phải do mình quyết định nữa rồi.

Trừng mắt nhìn Đoàn Dịch Kiệt một cái, quay đầu nhìn một cô gái tuổi trẻ từ ngoài cửa đi vào.

Dáng người thướt tha, có mặt trái xoan điển hình của mỹ nữ Giang Nam, mắt to, cái miệng nhỏ nhắn, ngũ quan lập thể mà nhu hòa, áo xanh váy đen đơn giản tôn lên cơ thể yểu điệu xinh đẹp.

Đó là một cô gái nhận thức rõ được vẻ đẹp của mình, cũng biết cách làm cho vẻ đẹp đó toát ra một cách tự nhiên, như là sông nước trong sương mù mờ ảo, có cảm giác mềm mại đáng yêu động lòng người khó nói nên lời.

Đây là chị em của Đoàn Dịch Kiệt sao? Hứa Lương Thần đang nghĩ vậy, cô gái kia đã tươi cười đi tới: “Tiểu Ki


The Soda Pop