
hút, tốt nhất là ăn chay lấy dưa muối làm chủ, cũng có thể ăn nhiều rau xà lách. Nam nhân thì nhất định phải ăn tốt hơn nữ nhân, thích hợp nhất là nhiều rau hẹ. Chờ sau khi xác định mang thai, nữ nhân có thể ăn nhiều loại thức ăn có dinh dưỡng để bù lại.
Sau khi biết phương pháp này, nàng liền bắt đầu thử, cũng không định nói cho Nhị gia, nhưng hôm nay đã bị bắt gặp, thì không cần che giấu nữa, bèn nói rõ ngọn ngành.
Nghe xong, thanh âm của Đồng Nhị gia có chút khàn khàn, hắn nhìn nữ nhân đã gầy đi mấy phần trong ngực, hồi lâu mới nói: "Mặc kệ nàng sinh nam hay sinh nữ, ta đều sẽ không ghét bỏ." Nói thật, thai đầu là nam hay nữ, hắn cũng không để ý, đều là con của hắn, hắn sẽ hết lòng yêu thương bọn chúng.
"Thiếp biết chàng không để ý, nhưng chúng ta cũng phải nghĩ cho lão phu nhân đang ở Thông Châu xa xôi chứ? Bà mong có thể bồng cháu cũng gần mười năm rồi, đã có biện pháp, tại sao không thử một chút? Lại nói, nếu thai đầu chúng ta có thể sinh được một tiểu tử béo mập, ngày sau thiếp cũng không cần phải lo lắng thai tiếp theo là nam hay nữ nữa." Thai đầu là nữ nhi có lẽ không mấy quan trọng, nhưng thai thứ hai thứ ba nếu vẫn là nữ thì sao? Không có con trai kế thừa hương hỏa, đỉnh môn lập hộ, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nam nhân, ít ai có thể rộng rãi đến mức không có con trai cũng chấp nhận.
Nàng tin tưởng tình cảm Nhị gia dành cho nàng, cũng tin tưởng những lời hắn nói lúc này đều phát ra từ nội tâm. Nhưng ai có thể bảo đảm đến lúc việc này thật sự xảy ra, hắn sẽ không khó chịu. Nàng quyết sẽ không để cho mình lâm vào tình cảnh đó, hơn nữa nàng cũng không muốn hắn khó chịu.
Thấy nàng kiên trì như vậy, Nhị gia trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Vất vả cho nàng rồi."
Dương Nghi lắc đầu một cái: "So với gia ở bên ngoài khổ cực, chút khổ này của thiếp không đáng là gì, cũng chỉ là hạn chế viêc ăn uống mà thôi."
Lại nói bên này, sau khi hai vị đại nương phòng bếp biết việc xảy ra ở trong phòng, cả kinh thất sắc, lại nhận được phân phó của Nhị phu nhân, hận không thể lấy ra một rương bản lĩnh, để cho Nhị gia biết bảo đao của họ chưa già.
Buổi tối, Dương Nghi nói lại chuyện xảy ra trong yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của tiểu công tử Lâm gia cho Đồng Nhị gia nghe, cuối cùng, lo lắng hỏi: "Gia, thiếp làm như vậy, có thể gây thêm phiền toái cho chàng không?"
Nhị gia lơ đễnh nói: "Thêm phiền toái gì chứ, làm cũng làm rồi, có việc xảy ra, gia sẽ chịu trách nhiệm thay nàng."
Người ta còn kém chưa có chỉ vào mũi mắng, dù cho nha đầu có thể nhịn, hắn cũng không nỡ để nàng chịu uất ức. Để nương tử phải vì hắn mà ủy khuất cầu toàn, đó là do hắn không có bản lĩnh. Nếu thật xảy ra chuyện gì, để cho bọn họ nhằm về hắn là được.
Lại nói bên này, sau khi Vương Thiến Vân cầu kiến bị cự tuyệt, cũng không làm ầm ĩ, mang theo một bụng suy nghĩ trở về tiểu viện của mình.
Nàng trầm tư hồi lâu, từ dưới gối lấy ra một ít tiền, đưa cho tiểu nha hoàn: "Hương Nhi, hơn hai mươi đồng này ngươi cầm đi, đến tiền thính hỏi thăm một chút, hôm nay đã xảy ra chuyện gì." Sáng sớm, phu nhân còn đối xử thân thiết với nàng, sao chỉ chớp mắt nói thay đổi liền thay đổi?
Lúc trước, dù có mệt mỏi thế nào, nàng cầu kiến thì hơn phân nửa phu nhân cũng sẽ cho nàng vào, nói đôi câu mới đuổi đi. Hôm nay trên mặt nha đầu truyền lời rõ ràng mang theo không kiên nhẫn, như vậy có thể đoán, nhất định là phu nhân không muốn gặp nàng, những nha hoàn kia mới dám càn rỡ như thế. Trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết, hơn nữa còn bất lợi với nàng. Nghĩ như vậy, lòng của Vương Thiến Vân liền trầm xuống, không dễ dàng gì nàng mới đi tới địa vị như hôm nay, nàng cũng muốn biết rốt cuộc ai muốn gây khó dễ cho nàng, nghĩ như vậy, trong mắt Vương Thiến Vân lóe qua một tia sáng lạnh.
Chuyện trong đại sảnh hôm nay nhiều người biết, nên cũng không phải là bí mật gì, tiểu nha hoàn Vương Thiến Vân phái đi rất nhanh liền nghe được tin tức mình muốn.
Tiểu nha hoàn lo sợ nói xong, len lén liếc Vương Thiến Vân một cái, thấy mặt Vương Thiến Vân trầm như nước, trong lòng cảm thấy Vương di nương thật là đáng thương, đang êm đẹp lại bị Tri Phủ phu nhân dùng làm công cụ phát tác, thật là vô tội mà.
Vương Thiến Vân trầm mặt nghe xong, sau khi đuổi tiểu nha đầu ra, mới thả lỏng quả đám nãy giờ vẫn nắm chặt, chỉ thấy móng tay thật dài hằn sâu vào lòng bàn tay thành một dâu vết đáng sợ, ắt hẳn là do vừa rồi nàng dùng sức quá mức, nhưng Vương Thiến Vân lại giống như không cảm thấy đau đớn gì, cũng không đi xử lý.
"Dương Nghi ——" nàng ta cắn răng thốt lên hai chữ này.
Thật là oan gia, trước kia không hợp nhau, Vương Thiến Vân đã luôn cảm thấy Dương Nghi là một "tai tinh", đặc biệt khắc nàng ta! Ở Vân Châu cũng vậy, mỗi lần nương hoặc muội muội nàng chống lại Dương Nghi, đều không có kết cục tốt. Hôm nay đến Khâm Châu, còn âm hồn bất tán! Vương Thiến Vân vừa nghĩ tới cục diện khó khăn lắm nàng ta mới tạo ra được, hôm nay lại bị hai câu của Dương Nghi đánh tan không còn một mống, càng nghĩ càng cảm thấy "nộ hỏa công tâm".
Nàng tự thấy mình không có gì k