
"Tới đâu cũng đừng tới Cục Công An, nếu
điều tới đó thật thì cố gắng đừng lên tuyến trên, vất vả nhiều năm như
vậy, cần nghỉ ngơi một chút."
Tôi cảm thấy rượu vang hôm nay vô
cùng không hợp khẩu vị. Ngửa đầu uống xong ngụm cuối cùng, tôi tuyên bố: "Bắt đầu từ hôm nay, em kiêng rượu." Viên Lãng nhìn tôi, nói: "Thật à?
Dư tiểu thư đổi tính rồi."
Tôi nhìn anh: "Hôm nay tới bệnh viện kiểm tra, em có thai rồi."
Tôi dựa đầu lên đùi Viên Lãng, nhắm mắt lại, nói: "Có con, em không thể làm việc nhiều như trước kia, cũng không thểd♂đ♂L♂q♂đtoàn tâm chăm sóc anh
như trước. Cho nên anh ở đơn vị hay ở chỗ nào, em chỉ có một yêu cầu, đó là vì con, hãy giữ gìn sức khỏe cho mình. Đồng ý với em nhé, Viên
Lãng."
Viên Lãng sờ sờ mái tóc tôi, cúi người hôn lên trán tôi,
khẽ nói: "Anh đồng ý với em." Sau đó cười nói: "Đừng nặng nề quá thế,
cười một cái, chờ con được sinh ra, thành một khuôn mặt khổ qua dài
thòng, khó coi lắm đó."
Cuộc sống chính là như vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra thì đều phải sống tiếp.
Năm sau, Viên Lãng lên cấp Thượng tá.
Cùng năm đó, đại đội trưởng được điều sang làm tổng tham mưu đường sắt, Viên Lãng tiếp nhận chức đại đội trưởng đại đội A.
Mùa thu cùng năm, trong bệnh viện bà mẹ và trẻ em.
"Bác sĩ, tôi đã đau một ngày một đêm, sao còn chưa sinh được nhỉ?"
...
"Còn phải đợi một ngày? Gì mà cửa chưa mở? Sản phụ lớn tuổi?"
...
"Bác sĩ, bây giờ tôi đau tới mức không còn sức lực nữa rồi. Chuẩn bị cho tôi sinh mổ đi. Viên Lãng, ký tên!"
...
Xế chiều hôm đó, Viên Lãng có một con gái, sáu cân tám.
Cậu ở Thượng Hải gọi nó là Viên Tử, nói nghe là biết ăn khỏe.
Vien Lãng nói vậy là được, dễ nhớ, dễ viết, có tính cách...
Vì vậy, thế giới hai người cứ như vậy mà hoàn toàn kết thúc một cách hoa
hoa lệ lệ. Một nhà ba người đặc biệt mời ông ngoại và bà ngoại của bé từ quê lên chăm sóc, bắt đầu một đoạn cuộc sống gà bay chó sủa. Một, em có thể làm gì cho anh?
"Viên Lãng, trong khoảng thời gian này anh hút nhiều thuốc thế?" Tôi ngồi vào cạnh Viên Lãng, "Một tuần một nửa."
Anh gõ bàn phím, không nói lời nào. Tôi đứng dậy dọn dẹp quần áo bẩn anh mang về, ném từng cái vào máy giặt.
Trên quần áo toàn là mùi thuốc lá.
"A, anh sấy thịt đấy à?" Tôi không chịu được, lại nói một câu.
Viên Lãng bỗng đứng dậy, đi tới, nhét quần áo vào lại túi xách.
Tôi nhìn anh: "Anh làm gì thế?"
"Không muốn giặt thì đừng giặt." Viên Lãng không nhìn tôi.
"Có chuyện gì vậy? Anh bày vẻ mặt này cho ai nhìn hả?" Tôi hơi nổi cáu.
"Hai tháng không về, về thì cho nhìn vẻ mặt này đây." Tôi cướp cái túi lại,
nhét quần áo vào máy giặt y như đang giận dỗi, giội vào nửa bịch bột
giặt, nước đã đủ, nhấn nút giặt, dòng nước xoay ào ào.
"Hai tháng anh không về, lại chỉ nghe em càu nhàu. Anh hút điếu thuốc thì sao? Anh hút tới chết thì liên quan gì tới em?" Giọng càng lúc càng lớn.
Tôi vào phòng ngủ, nhìn Viên Lãng: "Anh nói gì vậy? Ai hút chết hả?" Xoay
người móc hết thuốc lá trong túi anh ra, rút một điếu ra châm, hít một
hơi thật to. Viên Lãng thấy thế thì cướp điếu thuốc đang tỏa
khói từ trong miệng tôi, đẩy cửa sổ ra, ném ra ngoài: "Em làm gì vậy? Em dị ứng mà còn hút à?" Tôi lại lấy một điếu ra, châm lửa: "Không sao,
chẳng qua là hen suyễn, nhiều nhất là dẫn tới suy tim rồi bệnh hiểm
nghèo gì đó thôi mà."
Viên Lãng mặc áo khoác, nói: "Hút đi, anh
đi đây." Tôi theo sau lưng anh, anh đi tới cửa, bỗng xoay người quay
lại, ngồi làm việc trước máy vi tính tiếp.
Tôi dụi tàn thuốc, hỏi: "Tối nay Viên đại thiếu gia muốn ăn gì?"
Viên Lãng cũng không ngẩng đầu lên: "Em nấu gì thì anh ăn đó." Ngừng lại một chút, nói: "Xương sườn xào đậu đũa lần trước ngon."
Tôi cười khẽ, bưng một bát tô sườn heo đã xào hôm qua, bỏ vào lò vi sóng cho nóng.
Xào một quả cà chua trứng, làm canh suông, tôi mặt đối mặt với Viên Lãng ăn tối. Tôi lựa một miếng sườn lớn đúng tiêu chuẩn, gắp vào chén Viên
Lãng.
Viên Lãng ngẩng đầu nhìn tôi một cái: "Em xào trước rồi à? Sao biết anh muốn ăn cái này?"
"Em không biết. Tình cờ thôi." Tôi xì xụp húp canh.
Sau khi ăn xong, tôi phơi quần áo trên ban công thì nghe thấy tiếng Viên
Lãng vào phòng bếp rồi lại đứng phía sau tôi, vươn đầu ra trước mặt tôi: "Em bỏ tất cả những món anh thích ăn trong ngăn đông à?"
Tôi "Dạ" một tiếng.
Anh hỏi tiếp: "Em còn làm hai loại nhân hoành thánh, ba loại nhân sủi cảo?"
Tôi liếc anh đầy vô tội: "Vâng."
Anh nói: "Nhưng trong nhân không có hẹ mà em thích ăn."
Tôi ngạc nhiên nói: "Không phải là anh không thích ăn nhân hẹ à?"
Anh gật đầu như đã hiểu: "Cảm ơn!"
Tôi bưng cái chậu không vào nhà, nhìn anh vẫn đứng chôn chân ở ban công,
tôi lại quay lại, nghiêm túc nói: "Nói thật, hút ít thôi, không tốt cho
phổi."
Anh cũng nghiêm túc gật đầu: "Được."
Tôi cười ha
ha, nhìn xung quanh thấy không có người, trên đường tiểu khu cũng không
còn ai, kéo đầu anh qua: "Lâu rồi không gặp, hôn môi cái nào."
"Oái!"
Hai, kiếp trước?
11h đêm, cửa kêu "cạch" một tiếng, tôi đang vùi trên sô pha bị ôm chặt, lông tơ cả người dựng lên, da đầu tê dại,
Tôi, từ từ, quay đầu lại.