
hển khiêng hai cái thùng giấy tới cửa, lách ca lách cách móc
chìa khóa ra định mở cửa. Một cơn gió lướt qua, cửa chống trộm đang mở.
Dĩ nhiên không phải là gió mở ra, bóng dáng Viên Lãng lóe ra phía sau
cửa.
Hơi thở của tôi chưa ổn định: "Sớm biết anh ở nhà, tội gì em phải khiêng lên đây. Mệt chết em."
Viên Lãng nhìn trên đất, hai tay hai thùng nhấc vào. Tố chất thân thể cách
nhau thật quá lớn. Lúc người bảo vệ gác cổng tiểu khu khiêng lên vai
giúp tôi cũng rất cố sức, vậy mà anh lại xách như xách gà con. Tôi vụng
trộm nghĩ, nếu có ngày anh lui xuống, có thể mở một công ty vận chuyển,
ngay cả công khuân vác cũng có thể bớt được hai người.
Thả cái thùng lên bàn ăn, tôi nhìn danh sách dán trên đó trước, lại còn có đảm bảo. Thứ gì mà trịnh trọng như vậy?
Tôi lẩm bẩm, tìm dao rọc giấy mở nắp thùng ra, một mùi đồ sấy tỏa ra.
Thịt khô lạp xưởng đầy một thùng!
Tôi và Viên Lãng bốn mắt nhìn nhau. Một thùng lớn, sợ là phải ăn tới sang
năm. Nhìn lại phí bưu điện, không nhịn được mà phá lên cười: Hàng chuyển phát nhanh. Phí bưu điện cũng có thể mua được nửa thùng lạp xưởng rồi.
Có một tờ giấy, thứ nhất là để bảo treo lạp xưởng lên hong khô; thứ hai là nói bên trong có đồ của mẹ tôi gửi cho Viên Lãng.
Hí hí, rất thần bí nha. Thứ gì vậy?
Mở ra, lại mở ra, một cái túi nilon chống thấm. Cắt từng tầng từng tầng, cảm giác mềm mại.
Một cái áo len size lớn màu tím than tự tay đan.
Là mẹ làm, chuyện này có thể chắc chắn. Xem kiểu dáng một chút, rất quen
thuộc, suy nghĩ một chút, Tân Ba cũng có một cái. Tôi cười hì hì, mẹ già ngàn năm không thay đổi cách chiêu đãi con trai bí truyền, có thể xin
độc quyền rồi.
Viên Lãng cầm cái áo len lên, nụ cười trên mặt hơi có vẻ xấu hổ. Được người cách thiên sơn vạn thủyd☀đ☀L☀q☀đlo lắng, yêu
mến, chiều chuộng, nhớ nhung, sau đó dùng cách thức biểu đạt không lời
này, vẻ mặt của Viên Lãng nói cho tôi biết, bây giờ anh rất hạnh phúc.
Tôi dùng cùi chỏ huých anh: "Aiz, vui không?"
Viên Lãng nhìn trái nhìn phải, tròng áo len qua đầu. Chỗ nên chật thì chật, nên rộng thì rộng, quả là làm theo số đo của anh.
Tôi dọn cái thùng: "Aiz, cởi ra giặt rồi mặc, cả người toàn mùi thịt khô."
Viên Lãng: "Không cởi, cứ mặc như vậy, thoải mái."
Mặt đắc ý. Gì chứ? Có gì mà đắc ý? Tôi sờ sờ cái nhẫn ruby trên tay.
Tôi đang lấy gạo chuẩn bị làm cơm tối, Viên Lãng gọi tôi nghe điện thoại. Tôi vẩy nước trên tay, dùng hai ngón tay cầm ống nghe.
"Bội Bội, có cơm ăn không?" Giọng Tiểu Lâm.
"Có. Sao vậy? Đường đường là con dâu quân đội mà không có chỗ ăn à?"
"Vậy mình tới. Mình muốn ăn ngon." Tiểu Lâm làm nũng.
"Được, được, làm mình sởn cả da gà." Da gà nổi đầy người tôi.
Thịt khô dày thì trong suốt, mỏng thì đỏ tươi; thịt dày xen lẫn thịt mỏng,
đây là cách pha mà tôi bày cho ba: Tám phần thịt heo, hai phần thịt bò.
Từng miếng đều đặn tản ra mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Tới cùng Tiểu Lâm còn có một đồng nghiệp của cô ấy. Cô vừa thi đậu công
chức năm nay, tới đơn vị làm công chức nhỏ. Thanh Nhan không chút khách khí, ra sức gắp thức ăn vào chén cô bé.
Bởi vì trên bàn còn có khách, rời bàn trước không quá lễ phép nên Viên Lãng thả chậm tốc độ ăn cơm cho thích hợp.
"Sao hôm nay lại muốn tới ăn cơm vậy?" Tôi lên tiếng hỏi Nhan. Viên Lãng đá tôi một cái dưới bàn.
"Bà nội đứa bé dẫn theo bảo mẫu, mang nó đi thăm bà con. Cao Thành lại
không về, chỉ có ba anh ấy và cảnh vệ ở nhà. Mình không nói chuyện với
ba anh ấy được nên mới tìm cậu chơi thôi." Tiểu Lâm vẫn thành thật như
trước đây, đương nhiên là chỉ ở trước mặt tôi.
Ăn cơm xong, tôi
dọn dẹp bàn, Viên Lãng nói: "Em đi chơi với các cô ấy đi, để anh." Tôi
dùng ánh mắt hiểu vạn tuế mạnh mẽ sùng bái anh.
Nước trong máy
vừa ấm, tôi rót một bình trà trái cây, cầm ba cái tách, ngồi vào bên
cạnh Thanh Nhan. Tôi bỏ thêm đường vào tách cho cô bé công chức. Cô bé
rất ngại ngùng.
Tiểu Lâm nhìn lướt qua phòng bếp: "Viên Lãng nhà cậu thật chịu khó. Cao Thành nhà mình lười muốn chết."
Tôi uống trà: "Cao Thành nhà cậu mà còn gọi là lười hả? Anh ấy nổi tiếng
thích sạch sẽ trong doanh trinh sát sư đoàn đấy. Ngay cả huấn luyện cũng mang theo khăn lông mặt mùi trà xanh."
Tiểu Lâm thanh minh: "Đúng vậy, huấn luyện xong rồi thì khăn mặt trắng biến thành đen, liền vứt cho mình giặt."
Tôi cười: "Thứ đồ chơi này mà giặt sạch được à?"
"Chắc chắc không sạch được. Mình đem đi làm giẻ lau rồi. Vài đồng một cái, cũng không thể vứt đi."
"Thanh Nhan nhà chúng ta cũng học được tiết kiệm để lo việc nhà, thật hiếm
thấy. Thảo nào lão Viên Lãng nói trại phó Cao làm công tác tư tưởng tốt
hơn anh ấy, đặc biệt là tạo nên nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị
quan chính xác, rất thống nhất. Nói không giả..." Tôi cảm khái.
Tiểu Lâm đứng lên, xắn tay áo: "Có chổi lông gà không? Hôm nay mình phải tạo ba quan chính xác cho cậu. Điều thứ nhất là giao hữu quan chính xác..."
Tôi cười ha ha: "Thì ra là cậu bị Cao Thành dạy dỗ bằng chổi lông gà à?"
Tiểu Lâm phát hiện mình bị xoay vòng, a ơ một tiếng rồi nhào qua.
Công chức nhỏ ở bên cạnh tay chân lu