XtGem Forum catalog
Gả Cho Viên Lãng

Gả Cho Viên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325580

Bình chọn: 7.5.00/10/558 lượt.

thôi. Dù sao cũng đều là sống qua ngày, không phải sao?" Anh uống trà.

Đã từng cho là mình có yêu anh, đã từng nói chuyện yêu đương với anh, đã từng, miễn cưỡng như vậy.

Tôi cười, anh cho là tôi cười anh nên gật đầu kiểu đánh trống lảng.

Đồ ăn được bưng lên, thịt dê xào hành. Anh gắp món ăn khác. Tôi đã quên

Tiểu Duệ không ăn thịt dê. Có le, tôi vốn không từng quan tâm xem anh

thích ăn gì. Tôi như thể tiện tay gọi chút đồ ăn. Tất cả đều là món Viên Lãng thích.

Viên Lãng. Tôi và anh mới gọi là yêu ư? Thường xuyên chú ý chuẩn bị quần áo sạch cho anh, thường xuyên chú ý thời gian anh

về nhà để làm đồ ăn chờ anh. Khi anh tsc giận thì chủ động nhận sai. Lúc anh vui vẻ thì cùng vui vẻ với anh. Lúc anh đau lòng thì nhỏ giọng an

ủi...Những thứ này không phải là tình yêu, mà là tình thân. Viên Lãng,

em yêu anh ư?

Tiểu Duệ đi đường mệt mỏi, không có khẩu vị.

"Ngày mai anh định đi Hà Bắc. Trước khi đi thì gọi chồng em tới, chúng ta

cùng uống rượu. Năm đó là một trong những thần rượu của khoa, bây giờ

càng lợi hại hơn trước chứ?" Tiểu Duệ mời.

"Ngày mai? A, em không biết anh ấy có rảnh hay không. Để sau đi." Tôi cũng không muốn

đểd☀đ☀l☀q☀đhai người gặp nhau. Dù Tiểu Duệ không sao cả thì Viên Lãng có bằng lòng nâng ly vui vẻ với người yêu cũ của vợ không? Tôi không dám

chắc.

Tôi nghe điện thoại: "Alo? Viên đội, anh đang ở trụ sở mà cũng dám mở điện thoại à?"

"Anh không ở trụ sở. Anh đang làm việc trong nội thành. Buổi chiều cùng ăn cơm đi."

"Anh không về nhà à?"

"Ăn cơm xong phải về ngay, không về nhà."

"Được, chiều gặp."

...

"Bội Bội, có phải em không tiện nói chuyện không?"

"Hả? Sao anh biết?"

"Nghe thấy."

Giọng trong điện thoại hơi lạ lùng. Tôi nhướng mày, hiểu ra.

"Anh lại vừa lái xe vừa gọi điện! Sao anh không nghe lời như vậy? Nguy hiểm lắm đó!"

"...Được rồi, làm xong việc anh đi đón em." Người này cúp điện thoại thật nhanh. Tôi cũng hơi giận anh.

"Xem ra tình cảm của em và chồng em tốt lắm." Tiểu Duệ cảm khái.

Thấy bạn trai cũ đánh giá tình cảm bây giờ của tôi, tôi hơi mất hứng. Không

nói được là tại sao, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.

Tạm biệt

Tiểu Duệ, đứng ven đường chờ xe. Viên Lãng từng nói, em trải qua mỗi

người mỗi chuyện thì đều cần em trả giá thời gian và tính mạng. Đối xử

tử tế với người và chuyện mà em trải qua. Bọn họ sẽ không thể làm lại.

Đã đi rồi thì sẽ không quay đầu lại.

Chiều Viên Lãn tới đón tôi đi ăn thịt dê xiên. Cục thịt này ăn động vật, biến tôi thành kẻ không thịt không vui rồi.

"Chồng, em đổi dầu mè cho anh."

"Vợ, ăn cái này đi..."

"Anh lái xe, ăn thịt; em về nhà, uống rượu."

"Anh cũng đút cho em..."

Ngọn lửa dưới nồi lẩu trên bàn tỏa ánh sáng, chiếu lên khuôn mặt tươi cười

của Viên Lãng. Trán anh toát ra một tầng mồ hôi mỏng, tỏa ánh sáng rực

rỡ, tay áo xắn tới khuỷu tay, lộ ra bắp thịt cường tráng.

Tôi ngẩn ngơ: "Chồng, em muốn ăn chân dê."

"Được, hỏi phục vụ xem có không." Tay cầm đũa của Viên Lãng ngừng lại một chút.

Tôi thừa dịp nắm chặt: "Không cần hỏi, ở đây có sẵn." A ô cắn xuống một miếng, Viên Lãng hít một hơi khí lạnh.

Điện thoại di động reo: "Xin chào, tôi là Viên Lãng. Thiết đội người nói đi. Sáng sớm mai? Đi đâu? À, được, vậy sáng mai tôi làm xong rồi về. Vâng,

bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

Để điện thoại xuống, Viên Lãng cười tít mắt: "Hôm nay không cần phải về, ăn xong thì về nhà."

Tôi hoan hô một tiếng, uống sạch rượu trong ly, lấy tay chùi miệng, không

có ý tốt mà nhìn Viên Lãng từ trên xuống dưới. Viên Lãng tỉnh bơ thả tay áo xuống, kéo cao cổ áo lên.

"Anh làm gì vậy? Lạnh à?" Tôi bướng bỉnh hỏi.

"Mặc kín chút, phòng sói!" Khóe môi Viên Lãng không kìm được mà nở nụ cười.

"Anh..." Tôi ngó ngó thực khách xung quanh, hạ giọng, "Anh không muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai hả?"

Viên Lãng vội vàng ăn, thừa dịp trước khi tôi bùng nổ ăn cho no: "Ngày mai trời đầy mây!"

"Không ăn, về nhà!"

...

Dọc đường, tôi thưởng thức vẻ mặt Viên Lãng khi lái xe. Gò má, cổ, bàn tay

cầm tay lái, chân giẫm trên bộ ly hợp, cuối cùng ánh mắt dừng trên đùi

thỉnh thoảng nhúc nhích theo tốcd☤đ☤l☤q☤đđộ lái xe của anh. Ánh trời

chiều chiếu vào qua cửa sổ, quần lính rộng thùng thình khiến đường cong

cơ bắp lộ ra. Tôi nhìn một chút, vươn tay sờ lên, cảm giác và nhiệt độ

quen thuộc.

"Đừng làm phiền tài xế." Mắt Viên Lãng nhìn thẳng.

"Anh lái của anh, đừng quan tâm người ta." Tôi sờ soạng tiếp tới đầu gối khêu gợi.

"Em sờ lên nữa sao anh có thể xuống xe gặp người?"

"Thả lỏng chút đi, đừng nhạy cảm như vậy."

"Á...Dư Bội Bội, hôm nay em chết chắc rồi." Viên Lãng đánh tay lái, xe rẽ vào một chỗ.

...

"Đây là đâu?" Tôi thò đầu nhìn ra ngoài. Đồng núi hoang vu, gió thu lạnh lẽo.

Viên Lãng dừng hẳn xe, quay cửa sổ xe lên. Tôi rụt đầu về: "Làm gì vậy?"

Viên Lãng cởi khuya áo: "Em đoán đi!"

Tôi chớp mắt: "Chồng, em sai rồi. Bây giờ em hô ngừng có được không?"

"Không còn kịp rồi."

"Vậy em hô cứu mạng có được không?"

Bóng dáng anh áp xuống: "Em nói xem?"

Còn có cái gì để nói? Một người hoàn toàn không chiếm ưu thế về thể lực như tôi, lại