XtGem Forum catalog
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328851

Bình chọn: 9.00/10/885 lượt.

ị câm đâu."

"Tôi, tôi không nói nữa." Lâm Thục Phân biết mình nói sai, lúc này nói thế nào cũng không thể thay đổi cục diện, dứt khoát không nói nữa.

Nhưng giờ không nói còn có ích lợi gì, nên hỏi cũng đã hỏi, không nên nói cũng đã nói rồi.

Người bị đả kích nhất chính là Tạ Chính Phong, trong lòng chảy máu, rất khổ sở, còn có chút tức giận, vì vậy không vui nói: "Nếu như hôm nay các người tới là để tìm Thiên Ngưng, vậy thì có thể đi về, lần cuối cùng tôi nhìn thấy Thiên Ngưng là ở trong hôn lễ của Thiếu Hoa cùng Minh San, từ đó đến nay cũng chưa từng gặp nó, cũng đã cắt đứt liên lạc."

Thì ra hôm nay những người này đến đây không phải là vì muốn chúc thọ ông, mà là có mục đích khác, khó trách ông không cảm thấy trên người bọn họ có tí thành ý nào.

"Ba, ba đang nói gì vậy?" Tạ Minh San nghe câu này, cảm thấy rất thật mất mặt, tức giận trừng ông.

Bây giờ cô đã đủ khó xử rồi, ông là ba của cô sao còn gây thêm khó khăn cho cô chứ?

"Tôi nói gì sai sao? Không phải ban đầu các người đều ước gì Thiên Ngưng cút đi ư, nó hiện tại bỏ đi rồi, các người còn có mặt mũi đi tìm nó?" Tạ Chính Phong càng nói càng tức giận, nghĩ đến Tạ Thiên Ngưng bị uất ức, trong lòng cũng bất bình, không thèm chú ý mặt mũi của Tạ Minh San nữa, nói thẳng ra luôn.

Vốn tưởng rằng hôm nay con gái trở về là muốn chúc thọ cho mình, nhưng thật không nghĩ tới, bọn họ lại có mục đích khác, điều này khiến cho trái tim ông băng giá.

"Ba, ba đừng nói như vậy."

"Tôi nói như vậy thì sao, các người là người không có tim không có phổi, chẳng lẽ không chịu được mấy câu này của tôi?"

Tạ Minh San rất muốn mắng ba mình, nhưng vì ngại có người nhà họ Ôn ở đây, cô không thể mắng, bất đắc dĩ, đành phải quay về phía phòng bếp hô to: "Mẹ ——"

Ninh Nghiên nghe được tiếng ồn ào, đi ra, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

"Mẹ, mẹ nói chuyện với ba một chút đi, cứ như vậy nữa, thật là mất mặt."

"Chính Phong, hôm nay có khách ở đây, ông không thể thu tính bướng bỉnh thường ngày lại sao?" Ninh Nghiên còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình huống trong phòng dường như không được tốt, nhìn một cái cũng biết là Tạ Chính Phong nói sai cái gì rồi, liền trực tiếp trách mắng ông.

"Cái gì mà khách chứ, tôi không thèm." Tạ Chính Phong vô cùng tức giận, đứng lên, muốn trở về phòng yên lặng một chút.

Nhưng vừa mới đứng lên, liền truyền đến tiếng chuông cửa.

Tiếng chuông cửa này, khiến mọi người đều chú ý, lập tức đặt tầm mắt ở cửa, suy đoán người tới lúc này sẽ là ai, là Tạ Thiên Ngưng?

Mọi người quay ra ngẩn người ở cửa, giống như đang mong đợi cái gì đó.

Tạ Chính Phong biết bọn họ đang suy nghĩ gì, liền tự mình đi mở cửa, vừa đi vừa cười lạnh nói: "Các người không cần suy nghĩ nhiều, là đồng nghiệp của tôi đến chúc mừng sinh nhật tôi."

Nghe thấy ông nói thế, mọi người đều thất vọng thu hồi tầm mắt, gương mặt buồn bã.

Tạ Minh San ngược lại có chút vui vẻ, ước gì Tạ Thiên Ngưng không xuất hiện.

Tạ Chính Phong mặc kệ phản ứng của bọn họ, trực tiếp đi mở cửa, vậy mà vừa mở cửa ra thì kinh ngạc, quả thật không thể tin được người đang đứng trước mắt mình.

Tạ Thiên Ngưng ôm trong ngực một cái bọc rất to, thấy người mở cửa là Tạ Chính Phong, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nói: "Chú, chúc chú phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, niệm niệm có hôm nay, tuổi tuổi có sáng nay, cái này tặng cho chú, bảo đảm mùa đông năm nay chú sẽ rất ấm."

Cô lấy cái bọc to trong ngực ra, vui vẻ đưa qua.

Tạ Chính Phong có chút không phản ứng kịp, ôm bọc quà sinh nhật kia, cực kỳ kích động.

Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng đứng chung một chỗ, nên cũng lễ phép chúc: "Chú, chúc chú Vạn Thọ Vô Cương. Những thứ này đều là tặng cho chú, chỉ là nhìn chú lúc này chắc cũng không thể cầm được nữa, để cháu cầm giúp chú vào nhà."

"Được, được, được, đi vào nhanh lên một chút." Tạ Chính Phong nói liên tục mấy chữ ‘Được ‘, mới vừa rồi còn không hy vọng Tạ Thiên Ngưng trở về, nhưng bây giờ ông lại vô cùng hi vọng cô trở về.

Bởi vì chỉ có cô mới thật tâm chúc thọ ông.

Người trong nhà, đã sớm nghe được giọng nói của Tạ Thiên Ngưng truyền vào từ ngoài cửa, tất cả đều đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô đang đi tới.

Lúc này Tạ Thiên Ngưng mặc một cái váy liền thân màu đỏ thẫm, mái tóc được uốn lọn to buông thõng xuống, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng thanh lịch, trên môi thoa son dưỡng môi trong suốt, thoạt nhìn rất vui vẻ, rất có sức sống, tươi sáng vô cùng.

Cô như vậy, xuất hiện ở trước mặt mọi người, lập tức thành tiêu điểm.

Tạ Minh San lúc đầu chỉ là tức giận Tạ Thiên Ngưng trở lại, thế nhưng khi nhìn thấy cô bước vào cửa, thấy cách ăn mặc của cô, trong lòng bị đả kích nặng nề.

Tạ Thiên Ngưng hôm nay, đã lột xác thành Thiên Nga Trắng xinh đẹp, không chỉ có xinh đẹp, lại còn rất có khí chất, trong tâm tỏa ra hương vị cao quý cùng ưu nhã.

Không thể nào, một người quê mùa, xấu xí giống như tượng đất, làm sao có thể trong thời gian ngắn trở nên xinh đẹp như vậy?

Không thể nào.

Tạ Thiên Ngưng vốn tưởng rằng trong nhà cũng chỉ có hai người Tạ Chính Phong cùng Ninh Nghiên, nhưng thật không nghĩ tới