
đứng dậy, Hồng Thiên Phương nghiêm túc nhìn qua Phong Gia Vinh đàm
phán, "Phong Gia Vinh, chỉ cần ông bỏ qua cho cả nhà chúng tôi, tôi bảo
đảm sẽ không đem CD giao cho cảnh sát."
"Tôi không tin lời
cam đoan của ông, nếu như lần này tôi bỏ qua cho cả nhà ông, thì sau này các người sẽ trở lại uy hiếp tôi, với dã tâm của các người, hôm nay
chịu đựng sự sỉ nhục thế này, không thể nào không ghi hận, cho nên nhất
định các người sẽ quay lại trả thù, tôi không thể để cho các người có cơ hội trả thù tôi được." Phong Gia Vinh châm chọc nói, vốn không muốn để
Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng biết chuyện này, nhưng bây giờ ông
đã không còn đường lựa chọn nào khác, đành nhắm mắt đi về phía trước.
"Không phải ông vẫn luôn nhắm vào Công nghệ bí mất của tập đoàn Hồng Thị sao?
Tôi sẽ giao cho ông, chỉ cần ông bỏ qua cho cả nhà chúng tôi, tôi thề từ nay về sau sẽ không bao giờ ... đối địch với ông nữa."
"Bây giờ tôi không còn hứng thú với công nghệ bí mật của ông nữa."
"Trước kia không phải ông là rất muốn lấy nó sao, tại sao bây giờ lại không còn cần đến chứ?"
"Nếu như là mười năm trước, tôi thật sự vô cùng muốn, nhưng mười năm sau,
bất kể là công nghệ nào thì cũng đã quá hạn, cho nên tôi không còn cần
đến,ông cứ giữ lại đi."
"Ông ——"
"Công nghệ bí mật, chẳng lẽ là của cha em." Tạ Thiên Ngưng đột nhiên nói một câu, làm cho mọi người đều phải chú ý.
Bất quá Phong Khải Trạch biết cô đang nói cái gì, khuyên: "Thiên Ngưng, mặc dù là của cha em, nhưng đã qua mười năm về trước, hiện tại không còn
giá trị gì, hơn nữa em đã quên trong thơ cha đã nói gì sao? Ông không hy vọng em bởi vì chuyện này mà đau lòng, vả lại anh cũng không muốn chỉ
vì chuyện này mà bị Hồng Thiên Phương đem ra uy hiếp đâu." .
"Em chỉ muốn biết công nghệ bí mật đó có phải của cha em không, cũng không
hề suy nghĩ nhiều đến những chuyện khác, anh không cần phải lo lắng quá
như vậy có được không?" Cô biết anh đang lo lắng cái gì, thật ra cô vốn
dĩ không có ý định sẽ dính dáng đến Hồng Thiên Phương.
"Anh
lo em suy nghĩ quá nhiều nên mới nhắc nhở em, nhưng anh rất khẳng định
nói cho em biết, cái công nghệ bí mật đó chính là của cha."
"Nói thế, tập đoàn Hồng thị có được thành tựu như ngày hôm nay, chính là nhờ công lao của cha em ư"
"Tập đoàn Hồng thị mười năm trước phát triển nhanh như vậy, nhất định có
liên quan đến công nghệ bí mật của cha, nói chính xác ra thì tập đoàn
Hồng thị có được ngày hôm nay, quả là không thể không tính đến công lao
của cha em."
"Mặc dù cha bị Hồng Thiên Phương lừa gạt, nhưng cũng đã chứng minh công nghệ mà cha em nghiên cứu cho tập đoàn Hồng thị cũng rất có giá trị, thế cũng không tệ."
"Hai con đang nói chuyện gì vậy?" Phong Gia Vinh nghe mà không hiểu gì, đành phải hỏi một câu.
Phong Khải Trạch lườitrả lời vấn đề của ông, không thèm để ý tới ông, đành
phải tự Tạ Thiên Ngưng trả lời, "Mười năm trước cái công nghệ hạng nhất
do cha con nghiên cứu ra đã bị Hồng Thiên Phương lừa lấy đi, cho nên
theo lời bọn họ nói công nghệ bí mật kia chính là của cha con."
"Cô, cha cô chính là Lý Chính Kỳ sao? Không đúng, cô họ Tạ, tại sao có thể
là con gái của Lý Chính Kỳ?" Hồng Thiên Phương nhớ đến chuyện xảy ra vào mười năm trước, có chút hốt hoảng.
Mười năm trước, ông vì
muốn để tập đoàn Hồng thị mau chóng lớn mạnh, đã dùng thủ đoạn hèn hạ
bắt ép Lý Chính Kỳ phải giao ra công nghệ hạng nhất kia, cũng vì nó mà
tập đoàn Hồng mới phát triển lớn mạnh như vậy. Sau đó Lý Chính Kỳ chết,
ông cho rằng chuyện này sẽ không còn có người khác biết, ai ngờ mười năm sau chính vào ngày hôm nay, lại có người biết đến chuyện này.
"Cha tôi tên là Tạ Chánh Kỳ, ông chỉ làm giả đi một chữ, cũng vì lấy tên
giả, cho nên ông ấy mới không có cách lấy lại đồ vật của chính mình."
Cũng bởi vì lúc ấy còn phải lo lắng cho chuyện của Ôn Minh, nên cha mới
không làm lớn chuyện này lên.
Cũng đúng, nói thật ra là cha
cũng không hi vọng cô vì chuyện này mà phiền não, nên cô cũng không cần
phải suy nghĩ nhiều thêm?
"Ai biết cô nói thật hay giả, cho
dù là thật thì đã sao, chuyện đã qua mười năm, các người không có chứng
cớ, có thể nói rõ ra được gì đây?"
"Tôi không cần phải nói
ra cái gì, cũng không muốn nhắc lại, tôi chỉ cần biết, cha tôi là một
người vĩ đại, vậy đã đủ rồi. Còn những chuyện vô sỉ hèn hạ mà ông đã
làm, sẽ cómột ngày ông trời giúp tôi đòi lại."
"Tạ Thiên
Ngưng, cô đừng nói như mình thanh cao lắm vậy, nói trắng ra cô cũng là
một kẻ hèn hạ vô sỉ, cô đoạt đi đồ của tôi, đoạt đi người chồng của tôi, đoạt đi hạnh phúc của tôi, phá hủy hạnh phúc cả đời của tôi, cô còn hèn hạ hơn ai hết." Hồng Thi Na đã không còn cách nào nhịn nổi cơn giận
trong lòng mình, nghĩ đến mình sẽ nhanh bị giết chết, cho nên liền hả hê nói ra hết.
Hôm nay cả nhà bọn họ rơi vào tay Phong Gia
Vinh, khả năng sống sót rất ít, hiện tại không nói, chẳng lẽ chờ sau khi chết đến chỗ Diêm Vương nói ra sao?
Đối với lời trách móc
của Hồng Thi Na, Tạ Thiên Ngưng hoàn toàn không còn giống như trước luôn lo lắng sợ hãi, mà bình thản phản bác lại cô, "