
ay chỡ đi."
"Dạ", hai người đàn ông tiến lên phía trước, đem Hồng Thừa Chí nhốt lại vào trong phòng tối.
Cho dù bị giải đi, Hồng Thừa Chí vẫn không ngừng hô to, "Ba nhất định phải cứu con, nhất định phải cứu con ra."
"Cho dù thế thì đã sao, tôi cũng sẽ làm cho một tháng đó kéo dài hơn, sau đó để các người biết mùi vị bị con trai đối phó với chính cha ruột của
mình là thế nào." Phong Gia Vinh âm hiểm cười lầm bầm lầu bầu, đột
nhiên nhớ lại phong khải trạch cùng tạ ơn ngàn ngưng, trên mặt âm hiểm
cười đổi thành ưu sầu, lo lắng bọn họ bởi vì biết chuyện này mà không
tha thứ hắn.
Nếu là lúc trước, ông tuyệt đối sẽ không lo
lắng đến chuyện này, chỉ cần trong tay có tiền cùng quyền thế thì mọi
chuyện đều dễ như trở lòng bàn tay, nhưng bây giờ, ông không còn cần đến tiền cùng quyền thế, chỉ muốn cùng người nhà sống hạnh phúc. Hiện nay
ông chỉ có thể làm, chính là chờ đợi, chờ đợi sự tha thứ của bọn họ.
Bọn họ sẽ tha thứ cho ông sao?
Tạ Thiên Ngưng sau khi rời khỏi Phong Gia, mặc dù ngồi trên xe, nhưng
trong lòng lại tràn đầy lo sợ. Cô bất đắc dĩ thở dài, không biết sau khi bọn họ rời đi Phong Gia Vinh có làm chuyện gì sai lầm không, dù sao
giết người là phạm pháp, hơn nữa ông đã lỡ làm hết một lần rồi.
Phong Khải Trạch yên tĩnh ngồi lái xe, biết rõ cô đang lo lắng chuyện gì, vốn không muốn nhiều lời, nhưng vì để cô an tâm, nên lên tiếng nói, "Ngươi
không cần quá lo lắng, sẽ không phát sinh chuyện gì ."
"Theo như tình cảnh vừa rồi nếu không xảy ra chuyện mới là lạ, ba đã làm sai
một lần, chẳng lẽ anh lại muốn ba làm sai thêm một lần nữa sao? Khỉ con, chúng ta quay trở lại đi, trở lại khuyên ba một chút để tránh ông lại
đi sai đường." Chỉ vì không muốn bi kịch xảy sinh, cô liền khuyên nhủ.
Nhưng anh lại không nghĩ thế, thẳng thừng nói: "Em yên tâm đi, tình cảnh vừa
rồi quả thật không ổn, nhưng cũng không đến mức xảy ra chuyện lớn gì."
"Sao anh lại chắc chắn thế?"
"Bọn họ đều đang nắm giữ nhược điểm của đối phương, hai người họ chỉ có thể
giằng co không dám để bất cứ chuyện gì xảy ra đâu, như vậy sẽ mất cả chì lẫn chài, cho nên nhiều nhất chỉ giữ lại làm con tin mà thôi."
Phong Gia Vinh không dễ dàng để thua bởi Hồng Thiên Phương, với một bụng đầy
mưu kế, thực lực họ lại chênh lệch không quá xa, cho nên muốn đánh bại
đối phương là điều không dễ dàng.
"Con tin, ý anh là, ba sẽ bắt giữ người lại làm con tin, vậy người này sẽ là ai?"
"Không phải Hồng Thi Na thì chính là Hồng Thừa Chí, anh hi vọng người bị bắt
là Hồng Thi Na, như vậy cô ta sẽ không dám ra ngoài gây sóng gió."
"Mặc kệ ai làm con tin, chỉ cần ba không giết người diệt khẩu là được, em
nghĩ anh cũng không mong ba ở tuổi này vào trong tù ngồi chứ."
Phong Khải Trạch đối với chuyện lần này chỉ bỏ lại bằng một nụ cười, thẳng
thừng nói: "Thay vì suy nghĩ mãi đến chuyện này, chi bằng em hãy nghĩ
xem làm sao trở về ăn nói với Đới Phương Dung đi, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến bà ấy, không phải sao?"
Nói đến chuyện
này, Tạ Thiên Ngưng hơn buồn, gương mặt nặng trĩu, “Hay là cứ nói thẳng
ra, nhưng hiện tại em cũng không biết nên nói sao nữa? Nếu như mẹ biết
chân tướng sự tình, có khi nào vì quá tức giận mà đi liều mạng với ba
không?"
Chuyện này quả là có chút khó giải quyết.
Anh biết cô đang lo lắng, liền cho cô một đề nghị, "Hay là đừng nói ra, có khi như vậy sẽ tốt hơn."
"Ý anh là lừa gạt sao?"
"Phong Gia Vinh nhất định sẽ đem toàn bộ chứng cứ tiêu hủy sạch sẻ, không có
chứng cớ, cảnh sát cũng không làm gì được ông ấy. Nếu như em đem chuyện
này nói ra, chỉ sợ sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, có khi Đới Phương
Dung sẽ đi tìm Phong Gia Vinh trả thù, kết quả như vậy đối với người nào cũng không tốt."
Nghe lời phân tích của anh, cô đột nhiên
cười trộm hỏi: "Khỉ con, có phải anh cũng bắt đầu lo lắng cho ba rồi
đúng không? Bằng không cũng sẽ không nói như vậy."
"Anh
không lo lắng cho ông ta, chẳng qua không muốn đến lúc đó em bị kẹp ở
giữa hai người họ mà thôi. Nếu như hai người bọn họ xảy ra tranh chấp,
người chịu khổ không chỉ bọn họ, còn có em nữa." Anh kịch liệt phản bác, nhưng vì anh quá mức phản bác nên có vẻ chỉ là khẩu thị tâm phi.
"Anh cũng không cần phải phủ nhận, lo lắng cho ba cũng chỉ là chuyện thường
tình, cần chi giấu giếm. Vả lại hôm nay ba đã đối xử với chúng ta tốt
như vậy, hoàn toàn giống như một người cha, không phải sao?"
"Phong Gia Vinh chỉ dùng một ly sữa tươi, và vài câu nói liền thu phục được em rồi sao?"
"Khỉ con, oan gia nên cỡi không nên buộc, nếu ba đã có ý muốn làm lành với
chúng ta, thì chúng ta cần gì phải so đo chuyện này chứ? Chẳng lẽ anh
không để ý sao, ba đã thừa nhận em, chân chính thừa nhận em, chứ không
phải vì mười tỷ của em, mà là thực tâm tiếp nhận em là vợ anh. Bằng
không mới vừa rồi em nói giao cho ông ấy cổ quyền, ông ấy cũng không cần cự tuyệt, không phải sao?"
Nghe đoạn này, Phong Khải Trạch
rất xúc động, bởi vì anh cảm giác được Phong Gia Vinh hôm nay cùng với
trước kia hoàn toàn bất đồng, tựa hồ muốn cùng bọn họ làm lành với nhau. Chẳng qua trước ki