
a xảy ra rất nhiều chuyện, khiến anh không thể nào
tiếp nhận được người cha này, "Chuyện này cứ để sau này hãy nói."
Tạ Thiên Ngưng biết anh đã muốn tha thứ cho Phong Gia Vinh, nên không cần
phải ép buộc, chẳng qua chỉ hơi cười cười. Trong lúc vô tình đem tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy trên đường phố có một nam một nữ đang lôi lôi kéo kéo, nhìn kỹ lúc này mới phát hiện là Đinh Tiểu Nhiên
cùng với Điền Vĩ, liền lên tiếng: "Khỉ con, mau dừng xe. Em nhìn thấy
Tiểu Nhiên. Trên đường, Đinh Tiểu Nhiên cùng Điền Vĩ đang lôi lôi kéo kéo, tựa hồ xảy ra tranh chấp, hơn nữa còn đang tranh cãi kịch liệt.
Điền Vĩ lôi kéo túi xách Đinh Tiểu Nhiên, giằng co không ngừng, cầu xin cô,
"Tiểu Nhiên, anh biết sai rồi, em hãy tha thứ cho anh, có được không?
Trải qua mấy ngày nay, cuộc sống của anh thật sự rất khó khăn, ngày đều
nghĩ đến em, anh thật sự vô cùng hối hận, hối hận đã không quý trọng
tình cảm giữa chúng ta, em tha thứ cho anh đi, bằng không anh sẽ sống
không bằng chết."
Đinh Tiểu Nhiên không thuận theo, muốn
đoạt lại túi xách của mình, vừa giật vừa cãi nhau với hắn, "Anh đi tìm
Tiêu Vũ Huyên đi, làm gì cứ đeo bám theo tôi hoài chứ? Anh sống hay chết là chuyện của anh, không liên quan tới tôi, buông tay ra, kéo nữa túi
xách của tôi sẽ đứt đó. Túi xách này là đắc tiền nhất mà tôi có đó."
Cho dù có nói thế nào, Điền vĩ cũng không chịu buông tay, cứ giằng co mãi
mà không điếm xỉa đến cái túi, lo nói, "Tiểu Nhiên, anh biết anh không
nên bỏ rơi em, anh sai rồi, xin hãy cho anh thêm một cơ hội đi. Anh với
Tiêu Vũ Huyên đã kết thúc, chúng anh đã chia tay nhau rồi, trong lòng
anh chỉ yêu có một mình em."
"Thì ra là anh bị người ta bỏ
mới đến tìm tôi, Điền Vĩ, tôi cho anh biết, Đinh Tiểu Nhiên tôi không
thích lượm lại đồ người khác bỏ đi. Anh buông tay ra, bằng không tôi sẽ
sẽ hô to “cướp”, buông tay, đừng có kéo nữa, túi xách của tôi sắp bị anh kéo hư rồi."
"Tiểu Nhiên ——"
"Buông tay, buông tay."
“Anh không buông, anh đã buông tay em hết một lần, lần này tuyệt đối sẽ
không. Tiểu Nhiên, em tha thứ cho anh đi, cho anh thêm một cơ hội, được
không?"
"Không, cái tên khốn kiếp này, buông tay."
"Không buông."
"Không buông tôi sẽ hô cướp đó."
Trong lúc hai người giằng co, đột nhiên truyền đến một tiếng chất vấn, làm bọn họ hoảng sợ liền bất động.
Tạ Thiên Ngưng đi tới, thấy Điền Vĩ lôi kéo Đinh Tiểu Nhiên, vì vậy tức giận chất vấn hắn, "Điền Vĩ, anh làm gì đó?"
Điền Vĩ quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng đầu tiên, sau đó lại thấy
Phong Khải Trạch, vội vàng buông tay, không dám giằng co nữa, sợ sẽ chọc đến Phong Khải Trạch, cà lăm nói: "Thiên, Thiên Ngưng, cô, cô làm gì ở
chỗ này thế?"
Điền Vĩ vừa bỏ tay xuống, Đinh Tiểu Nhiên liền đi nhanh đến bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, vì quá tức giận liền đem tất cả
mọi chuyện kể ra hết, "Thiên Ngưng, tên này quả thật rất ghê tởm, hắn bị Tiêu Vũ Huyên đá, liền quay lại đeo bám mình, mình không tha thứ cho
hắn, hắn liền lôi kéo không buông, thật sự rất đáng ghét. Chết rồi, cái
túi xách của mình bị kéo rách một lõm rồi, đây cái túi xách đắc tiền
nhất của mình đó, ôi đau lòng quá đi mất."
"Tiểu Nhiên, thứ
người như vậy không đáng để ý đến, mình sẽ kêu khỉ con chở cậu về nha,
chúng ta cùng về thôi." Tạ Thiên Ngưng kéo tay Đinh Tiểu Nhiên, không hy vọng cô tha thứ cho Điền Vĩ, liền lôi cô rời đi.
Điền Vĩ có chút không phục, mặc dù sợ Phong Khải Trạch, nhưng vẫn muốn nối lại với Đinh Tiểu Nhiên, dũng cảm nói ra suy nghĩ trong lòng, “Anh chỉ là nhất
thời hồ đồ, hiện giờ anh đã biết sai rồi, em không thể cho anh thêm một
cơ hội sao? Ngẫm nghĩ lại khi xưa chúng ta đã có một khoảng thời gian
vui vẻ bên nhau, chúng ta đã từng thề non hẹn biển, chẳng lẽ em coi nó
như chưa có chuyện gì xảy ra sao?"
Đinh Tiểu Nhiên dừng
bước, lạnh lùng nhìn hắn, giễu cợt nói: "Lời thề giữa chúng ta đã không
còn khi anh đã sống cùng với Tiêu Vũ Huyên. Điền Vĩ, tôi và anh đã không còn bất kỳ quan hệ nào anh đừng có đeo bám theo tôi nữa, anh chia tay
Tiêu Vũ Huyên đó là chuyện của anh, còn tôi và anh cũng đã kết thúc
rồi."
"Tiểu Nhiên, anh đã tra ra rồi, tên chủ tịch ngân hàng Thiên Tường kia căn bản không phải là bạn trai của em, hắn là bạn của
Tạ Thiên Ngưng, ngày đó ở trong nhà hàng, các người chẳng qua chỉ là giả vờ, hơn nữa hắn còn nhỏ hơn em hai tuổi, em vốn dĩ không thích người
nhỏ tuổi hơn."
Chuyện đã bị vạch trần, Đinh Tiểu Nhiên cảm
thấy có chút lúng túng, nhưng việc đã đến nước này, lúng túng cũng vô
dụng, liền dũng cảm đối mặt, kịch liệt phản bác, "Đúng, chúng ta diễn
trò đó vậy thì sao, quan hệ gì đến anh? Tôi yêu ai hay diễn trò với ai
thì đó là chuyện của tôi, không liên quan anh."
"Tiểu Nhiên, trong lòng em rất rõ, không phải sao? Trên thế giới này không ai xứng
với em hơn anh, hơn nữa cũng đã lớn rồi, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ ——"
"Điền Vĩ, tôi nói cho anh biết, cho dù cả đời này tôi không lấy được chồng,
thì cũng sẽ không lấy anh đâu, anh bỏ cuộc đi. Tôi dù có lớn tuổi thì đã sao, không phải Thiên Ngưng cũng lớn tuổi mới tìm đượ