
ờ muộn như vậy—1 giờ kém cô ngủ
trên sô pha, anh rõ ràng là đã uống rượu, vào cửa liền ngồi xuống sô
pha, nới lỏng ca vát lại cởi cúc áo cổ, cô vội vàng điều chỉnh nhỏ không khí lạnh, hỏi: “Uống nhiều rồi hả?”
“Bình thường.” Anh nói, “Nóng quá!” Đứng vào trước máy điều hòa.
Cô vội vàng kéo anh ra: “Anh cố ý muốn bị cảm cúm à?” Lại vô tình phát
hiện một vết son môi đỏ trên cổ áo sơ mi anh: “Đây là cái gì?”
Anh
mỉm cười: “Khách hàng muốn đi hát, bọn anh đi KTV.” Đương nhiên là cô
gái ở KTV để lại, khóe miệng cô bất giác hơi trùng xuống: “Đi tắm đi.”
Anh cứ không đi, cô đã có kinh nghiệm, sợ anh lại làm phiền mình như
lần trước, nói: “Vậy em bóc quýt cho anh.” Anh lại vẫn nhớ: “Không ăn
quýt, cơm rang đâu?”
“Trong tủ lạnh, em đi hâm nóng lại.” Cô đi vào bếp lấy cơm rang ra, đặt vào lò vi sóng hâm nóng lại. Trong bếp chỉ bật một chiếc đèn trên chậu rửa nhỏ, ánh sáng vàng vàng trong lò vi sóng,
chuyển động nhẹ nhàng, cô bất giác đờ đẫn. Bỗng nhiên, hơi nóng phả vào
bên tai cô, làm cô giật bắn mình, anh cười trầm trầm, dường như rất vui
khi nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, cô tức giận: “Sao lần nào anh uống say
cũng thế này vậy?”
Anh nheo mắt lại: “Anh sao hả?”
Cô không trả lời anh, anh nói: “Buổi chiều em đến tìm anh làm gì?”
“Em nói là không có gì.”
Bỗng nhiên anh nắm lấy tay cô, lại khiến cô giật mình, giọng nói anh
thấp thấp, giống như trong ảo mộng hỏi: “Thánh Hâm, em yêu anh không?”
Lò vi sóng kêu ù ù sau lưng họ, giống như là một người đang ngủ ngáy,
ánh đèn tối như thế, trong phòng bếp một màu đỏ đậm, tủ bếp đỏ thậm, tủ
treo đỏ thậm, chậu rửa đỏ thậm, ánh sáng không phải là đỏ thậm cũng biến thành đỏ thậm, cô bị anh siết chặt không thở được, cô quen thuộc mùi
của anh, còn cả mùi rượu, mùi thuốc lá, mùi đồ trang điểm của người phụ
nữ khác mà cô không quen thuộc, ập vào mặt cô, cô trở nên khó chịu,
nhưng cười: “Anh từng bảo em đừng yêu anh.”
Anh tức giận, cô cũng
không biết anh vì sao tức giận, chẳng lẽ vì câu nói đó của cô? Câu nói
đó là lời nói thật, anh đã sớm nói với cô ở New York. Có lẽ anh hễ uống
say là thất thường, lần trước không phải anh muốn bóp chết cô sao?
“Em không có lương tâm.” Anh lẩm bẩm nói. Cô hơi sợ hãi, do đó cười dỗ
anh: “Được rồi, được rồi, là em không tốt, cơm rang sắp được rồi, bỏ em
ra để em lấy cho anh ăn được không?” Anh buông tay, cô đi lấy cơm, tay
vẫn chưa động đến cửa lò vi sóng, anh bỗng nhiên đưa tay ra cướp lấy cô
vào lòng, giống như là diều hâu bắt được con chim nhỏ vậy, thật chặt, ấn cô vào trên cửa tủ lạnh, hơi thở anh phả vào bên mặt cô: “Thánh Hâm!”
Cô cũng giống như một con chim nhỏ bắt đầu vùng vẫy, lần trước chỉ là
đập vào đầu, lần này sẽ thế nào, cô vừa mới từ bệnh viện ra, không hề
muốn quay lại. Dáng vẻ của anh hơi đáng sợ, trong mắt đầy mạch máu,
giống như là bất cứ lúc nào có thể sẽ nuốt cô vào trong. Cô hễ động đậy, anh sẽ kềm càng chặt hơn. Cô đành bất động, anh dường như hơi hài lòng, ôm lấy cô, hôn má cô, tiếp tục thì thầm: “Thánh Hâm……cứ như vậy……đừng
rời xa anh……..” Cô chấn động dựa vào vai anh, anh dường như thở phào, ôm cô, dỗ dành cô, giọng nói không rõ ràng: “Anh yêu em.”
Anh bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, tỉnh ngộ ra bản thân mình đang nói cái gì, nói với ai. Anh đẩy mạnh cô, sững sờ nhìn cô.
Cô cùng đờ đẫn nhìn anh, anh gượng cười, nói: “Anh thật sự say đến mức hồ đồ rồi! Anh đi tắm.”
Cô không lên tiếng, anh rời đi. Trong lò vi sóng, mùi thơm của cơm phả
ra từng luông từng luồng, chuông kêu lên “ding” một tiếng, ánh sáng vàng vàng đó tắt đi, trong phòng bếp chỉ còn lại ánh đèn đỏ thậm đó, có
tiếng nước truyền đến từ trong phòng tắm, giống như mơ, là cô phảng phất mơ một giấc mơ, có lẽ anh nói lời say, nhưng—-cô lập tức hỏi bản thân
mình, nếu lời anh nói là thật thì sao? Nhưng, cho dù lời anh nói là thật thì sao chứ, dáng vẻ họ bây giờ, quan hệ của họ bây giờ—-thì sao chứ….
Nhưng sự đau khổ trong lòng, dần dần lên men, bi thương thổn thức lại
hơi chua xót. Anh không chịu nhận cũng tốt, cô đã gánh không nổi rồi,
nếu anh thật sự chịu nói ra một câu. Cô sẽ tan xương nát thịt, cô sẽ
thật sự như con thiêu thân lao mình vào lửa, cô không có dũng khí nghe
anh nói yêu cô. Nếu anh thật sự đã nói, sau này lại phủ nhận, cô sẽ vạn
kiếp không hồi phục được.
Cô đi làm, từ lúc nhập viện, công ty giao cho giám đốc Thái quản lý, ông tuổi tác đã cao, tinh thần làm việc
không tốt, nghe nói cô trở về, rất vui vẻ. Bà Lý thấy cô cũng vui mừng,
hỏi lên hỏi xuống, lại nói may mà không để lại sẹo. Công việc còn tồn
lại không nhiều, cô nhân thể giải quyết vài việc, cho đến tận lúc điện
thoại reo lên, cuộc điện thoại này không thông qua thư ký, thông thường
là người nhà gọi đến, cô không để ý, cầm lên nghe: “Phó Thánh Hâm.”
Không có tiếng nói, cô sững lại một lát, lại “alo” một tiếng, vẫn không có tiếng gì. Lòng bàn tay cô chảy mồ hôi, không thể là Dịch Chí Duy,
lúc này anh đang làm việc, chắc chắn bận đến nỗi chỉ muốn có ba đầu sáu
tay, không có sức đâu mà chơi trò trốn tìm với cô; anh gọi điện đến cũng