Old school Easter eggs.
Gấm Rách

Gấm Rách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323144

Bình chọn: 9.00/10/314 lượt.

ột đứa bé khóc đêm vậy.

Bản thân cô cũng cảm thấy bản thân mình buồn cười, miễn cưỡng nói: “Có

lẽ em về thôi, anh bận như vậy. Em về làm cơm rang Dương Châu, tối qua

không phải là anh nói muốn ăn sao?”

Anh nhìn đồng hồ đeo tay một lát, anh nhất định vẫn còn việc khác, cho nên nói: “Anh bảo người đưa em về.”

“Không, không cần đâu, em còn phải mua chút đồ.” Cô hơi thẹn thùng cười, “Đến đây đã đủ kinh động rồi.”

Anh cũng cười, cô quá khiến người khác chú ý, cấp dưới nhìn trừng

trừng, nhìn cô thành kẻ địch, cho nên cũng cười cười: “Vậy cũng tốt.” Sau khi anh dẫn cô về phòng tiếp khách, mở một cánh cửa, xuyên qua một

đường đi ngắn ngắn, đằng sau tấm bình phong kính lớn chính là thang máy. Một bên của đường đi là một tấm bình phong gỗ tử đàn, bên trong lờ mờ

là một căn phòng rất rộng rãi, có người đi lại nói chuyện. Cô biết người khác lắm chuyện thế nào, một câu cũng không nói, âm thầm cười, anh lại

chẳng để ý chút nào, cho cô một goodbye kiss rất dài, cô sợ kinh động

người khác, không dám vùng ra cũng không dám lên tiếng, đành đợi sau khi anh hôn xong trừng mắt nhìn anh, anh chỉ là cười không nói, cô cũng

không kìm được mỉm cười, quay người đi vào thang máy.

Lúc thang máy đến lầu 34 một người thanh niên đi vào, ôm một tập văn kiện lớn,

che một nửa mặt, khó khăn đưa tay ra ấn số lầu, cô không muốn tiếp xúc

nhiều với nhân viên Đông Cù, đành trơ mắt nhìn cậu ta nỗ lực giữ cân

bằng hai vai, kết quả lúc sau lỡ tay, văn kiện rầm một tiếng rơi xuống

nền đất, lập tức trải đầy đất. Cô không lên tiếng nữa sẽ không tốt, mỉm

cười nói: “Tôi giúp cậu nhé.” Cúi xuống giúp cậu ta nhặt. Cậu ta vừa cảm ơn, vừa nói: “Phiền cô giúp tôi ấn tầng 5.” Cô đứng dậy

giúp cậu ta ấn, cậu ta lại cảm ơn, cô nói: “Không có gì, không cần khách sáo như thế.” Nói xong cậu ta cũng cười, cậu ta rõ ràng là sinh viên

đến đây làm thêm hè, dáng vẻ hơi trẻ con, ăn mặc cũng rất tùy ý, áo sơ

mi thắt ca vát rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là con nhà có gia giáo rất

tốt, trong lòng cô nghĩ, mặt quen như vậy, hình như đã gặp ở đâu rồi, cô chần chừ một lát, cuối cùng mỉm cười hỏi cậu ta: “Đông Cù cũng nhận

sinh viên làm thêm sao?”

Cậu ta đáp: “Có.” Qua khe hở tập văn

kiện lén lút nhìn cô, vừa nhìn thấy cô đang nhìn thẳng mình, đỏ mặt lại

cúi đầu xuống. Trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, cô đi trên phố không phải

là không có ai quay đầu lại nhìn, nhưng cái cách cậu ta nhìn cô, vốn dĩ

không phải là kiểu nhìn ấy, mà dường như là muốn nghiên cứu cái đó, muốn xem cô có điểm gì đặc biệt. Cô hơi không thoải mái. May mà thang máy

rất nhanh liền đến tầng 5, cậu ta ôm tập văn kiện đi ra, cô tiếp tục

xuống tầng 1. Ra khỏi cửa thang máy, trong đại sảnh còn có một thang máy phía bên phải, mấy người đang đợi ở dó, vừa nghe thấy tiếng ding của

thang máy bên này, lần lượt nhìn lại, cô cũng không cảm thấy gì, chiếc

thang máy mới đi ban nãy, trên một bên tường đá có một tấm biển nhỏ

“Phòng chủ tịch chuyên dùng”. Hòa ra là thang máy chuyên dùng của Dịch

Chí Duy, chẳng trách ai ai cũng nhìn chăm chú.

Cô trở nên lúng

túng, vội vàng xuyên qua đại sảnh đi ra ngoài. Trong lòng bỗng nhiên

hiểu ra, đó đã là thang máy chuyên dùng, nhân viên bình thường chắc chắn sẽ không tùy tiện đi, người thanh niên mà mình gặp lúc nãy đó, cũng

không phải là nhân viên bình thường của Đông Cù. Cô vừa nghĩ liền hiểu

ra. Dịch Truyền Đông đang thực tập ở Đông Cù. Cậu ta đi thang máy chuyên dùng của anh trai lên xuống là điều có thể, nghĩ đến vẻ mặt lúc nãy cậu ta dò xét cô, càng hiểu ra hơn: Cậu ta không hề là gặp cô ngẫu nhiên,

cậu ta là nghe nói bản thân cô đến, cố ý đi cùng một chuyến thang máy

với cô. Thành tựu tin tức của Đông Cù ai cũng biết, toàn bộ sử dụng mạng liên kết đường dài, làm gì còn cảnh có người ôm một tập tài liệu lớn

chạy đi chạy lại. Cậu ta dùng cái đó để cố ý che mặt, bởi vì cậu ta và

Dịch Chí Duy khá giống nhau, cho nên cô cảm thấy quen mặt.

Cô không biết được là may mắn hay là buồn cười, Dịch Truyền Đông trông không

giống người nghịch ngợm, làm như thế nhất định là hiếu kỳ đến cực điểm,

mới to gan chạy đến xem mặt cô, chắc hẳn trong lòng vẫn lo lắng anh trai tức giận. Người nhà họ Dịch, nhân viên Đông Cù thật ra đều hơi sợ Dịch

Chí Duy, cô biết, nhìn dáng vẻ anh trong công ty đều có thể biết được.

Thỉnh thoảng nghe thấy anh gọi điện về cho nhà, nói chuyện với bà Dịch

đều kèm theo giọng nói ra lệnh, anh ở trong vị trí đặc biệt quá lâu——chủ tịch điều hành Đông Cù 10 năm gần đây, Đông Cù lại do một tay anh tạo

nên, ai ai cũng vâng vâng dạ dạ với anh, do đó nuôi dưỡng thành thói

quen ra lệnh cho cả thiên hạ đó của anh.

Lúc đầu cô cũng rất sợ

anh, nhưng anh đối xử với cô coi như là đặc biệt, gan cô cũng là do anh

chiều mà ra, có lúc anh bị cô làm phiền, còn nói: “Anh thật sự sợ em

rồi.” Anh không hề thật sự sợ cô, nhưng cô nghe thấy luôn rất vui.

Đi siêu thị mua ít đồ ăn, rang cơm rang, một mình ăn bát nhỏ, còn lại

cho vào hộp đậy nắp cất vào tủ lạnh, bật tivi giết thời gian. Anh nói về muộn một chút, nhưng cô cũng không ng