
bị người ta quên tên
trong giấc mơ cũng đáng đời lắm! ( Há há, oan anh quá chị ơi >_<)
Kết quả là đêm hôm đó, quả nhiên cô không nằm mơ thấy
anh nữa, cả bóng dáng Trần Diệu cũng không còn xuất hiện nữa. Đó quả là một
việc tốt, nhưng cứ đến phút cuối cùng, cô lại gọi tên Diệp Hạo Ninh rồi bừng
tỉnh lại , bốn phía tối thui, rõ ràng là căn phòng không lớn, lúc này lại phảng
phất tiếng vọng lại.
Tiếu Dĩnh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, một thân một
mình nằm trên giường, tim vẫn đang đập rất mãnh liệt, hoàn toàn không dám nhớ
lại cơn ác mộng lúc nãy. Thật ra nội dung giấc mơ khi tỉnh lại đã cảm thấy rất
mơ hồ rồi, chỉ nhớ rõ cái cảm giác kinh dị, dường như một mình cô bị bỏ rơi
trong bóng tối sâu thăm thẳm, cố gắng tìm một điểm tựa, một sự cứu trợ. Thế
nhưng trong cơn mơ chẳng có lấy nửa bóng người xuất hiện. Sau khi kiếm tìm khắp
nơi không được,cô lại nghĩ đến con người buổi sáng đã bị cô hận đến nghiến
răng. ( chị ơi về ở với anh đi, gặp ác mộng khắc có điểm tựa liền XD)
Đến khi trời sáng, cô ũ rũ suy sụp nói với Hứa Nhất
Tâm: “ Sau này tất cả tin tức liên quan đến con người ấy, tớ cũng không muốn
biết đâu!”
Chứ còn gì nữa? Thật đúng là gặp phải ma rồi. Rõ ràng
là 1 tháng trước vẫn yên yên lành lành, cuộc sống yên bình trôi chảy hàng đêm
ngủ ngon, nhưng kể từ sau khi con người đó đột ngột xuất hiện, cô dường như
không có ngày nào là yên ổn, ác mộng vây quanh, mỏi mệt không dứt.
Thế nên, thừa dịp cuối tuần, cô thật sự cần phải thư
giãn, vậy mà có người vẫn không chịu buông tha cô. Lúc nhận cuộc điện thoại của
Trần Diệu, Tiếu Dĩnh đang chăm sóc da mặt với đồng nghiệp ở thẩm mỹ viện, khí
điều hòa trong phòng mát rười rượi, cô đắp mền bắt đầu tán chuyện trên trời
dưới đất, chẳng mấy chốc mà cảm thấy buồn ngủ.
Điện
thoại bất chợt rung lên, cô suýt giật nảy mình, sờ soạng lần tìm, áp điện thoại
vào tai, trả lời mơ hồ: “Xin chào, ai ở đầu dây vậy?” Vẫn là khẩu khí thường
ngày đi làm, không sao sửa được. Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi nói:” Xin
chào, anh là Trần Diệu!” Khẩu khí cũng lịch sự khách khí
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi nói:” Xin chào,
anh là Trần Diệu đây”. Khẩu khí cũng lịch sự khách khí.
Tiếu Dĩnh nhíu mày mở to mắt, đưa điện thoại ra trước
mặt xem, lúc này mới kịp phản ứng, hóa ra số sim điện thoại kết nối từ thành
phố C.
Lúc đầu để giảm thiểu rắc rối, sau khi đến đây làm
việc cô đã trực tiếp đổi điện thoại mới , có thể sử dụng được cả hai sim, thế
là ngay cả tin nhắn báo cho bạn bè thông báo đổi số điện thoại cũng không cần
phí công gửi.
Thế nhưng, Trần Diệu lại vẫn còn nhớ số điện thoại của
cô.
Cô vốn tưởng là anh đã sớm quên đi rồi thế nên mới
khiêu khích làm khó anh như vậy.
Trần Diệu nói:”Ra ngoài ngồi chơi không?”
Lúc này cô còn tâm trí nào mà làm đẹp nữa chứ? Đành
ngồi dậy nói:” Được thôi”
Thật ra Tiếu Dĩnh trước giờ mù tịt đường xá, khoảng
thời gian đến thành phố B, chỉ toàn là Hứa Nhất Tâm dắt đi những phố xá mua sắm
chủ yếu, khó khăn vất vả lắm mới có thể nhớ lờ mờ tất cả những nét kiến trúc
của đoạn đường phố xá tấp nập nhộn nhịp.
Lúc cần thì trực tiếp đi xe điện ngầm hoặc bắt xe
taxi. Cho nên đến tận bây giờ, phạm vi hoạt động ở bên ngoài chỉ gói gọn ở công
ty, căn hộ đang thuê và khu phố mua sắm. Còn địa điểm gặp mặt Trần Diệu vừa
nói, cô chưa nghe qua bao giờ, nhưng lại không muốn anh đến đón, kết quả là tốn
1 khoảng thời gian mới tới được đó. Trần Diệu đã ở đó đợi, nhạc trầm bổng du
dương trong sảnh, thoang thoảng mùi thơm tựa như trầm hương.
“ Dọn món ăn lên được rồi!”Trần Diệu rung chuông gọi
bồi bàn, rồi nói với cô:” Sợ em đói nên anh đã đặt món ăn trước rồi!”
Cô cũng nhoẻn miệng cười, nói:” Sao cũng được” ăn cơm
vốn không phải là mục đích, hôm nay cô hoàn toàn không có hứng ăn.
Sự thật là, trước đây cũng thường như thế, tất cả mọi
việc đều do anh quyết định, còn cô cứ vui vẻ hớn hở theo sau, việc gì cũng
không bận tâm, điều duy nhất cô phải làm là ngồi mát ăn bát vàng.
Họ đã quá quen thuộc, đến mức anh hiểu rõ tất cả những
gì cô yêu thích và căm ghét. Thế nên từ trước đến giờ vẫn luôn sắp đặt mọi việc
rất tốt, cô dường như là người may mắn nhất thế gian này, thật sự là vô ưu vô
lo.
Là anh làm hư cô rồi, đã khiến cô quen với những ngày
tháng đó, lẽ dĩ nhiên là tưởng rằng mãi mãi sẽ sống cuộc sống như thế, mãi mãi
vẫn sẽ có một người chống đỡ bầu trời cho mình như thế……
Kết quả là, cuối cùng khi anh ra đi, cô dường như khóc
không dừng không dứt , cứ như thể trút cạn nước trong cơ thể mình. Đồng thời,
cũng khiến cả nhà và đám bạn bè một phen hú vía.
Hứa Nhất Tâm thậm chí cũng không chịu nổi, cũng khóc
cùng cô, đó cũng là lần cuối Tiếu Dĩnh rơi lệ vì chuyện Trần Diệu bỏ đi. Sau
cái đêm đó, khi trời vừa tờ mờ sáng, Tiếu Dĩnh rốt cuộc lau mặt bò dậy, vỗ vỗ
vào vai Hứa Nhất Tâm, giống như là an ủi ngược lại người khác vậy,giọng khàn
khàn, khóc nức nở theo phản xạ có điều kiện nhưng ngữ khí nói thì hoàn toàn oán
hận kiên quyết: “ Có gì to tát đâu chứ!…….chả qua chí là đàn ông thôi mà, thiếu
hắn ta tr