
ng mở đôi mắt đẫm lệ, nhìn
thấy ở hốc mắt trong làn nước mắt vô cùng tận ấy từng chiếc rồi lại từng chiếc
ô tô cứ đi qua mang theo sự huyên náo mơ hồ.
Thật ra bên cạnh cô vẫn còn những cặp mắt và lời bàn
tán xôn xao, nhưng chớp mắt hết thảy giống như là hư vô, không âm thanh, không
màu sắc.
Thế giới của cô mất đi Trần Diệu, làm sao còn có thể
gọi là thế giới nữa?
Mối đoạn tình này phải mất một thời gian rất dài mới
có thể khôi phục lại được. Hoặc có lẽ chỉ có thể khép lại đượcvết thương bên
ngoài, còn nỗi đau đớn bên trong thì vĩnh viễn chôn sâu tận cùng đáy lòng.
Không dám nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ sợ sẽ bị lộ nguyên hình, để rồi sau đó
lại xuất hiện một bộ mặt dữ tợn, đánh bật cô trở về thời kỳ đen tối nhất.
Thế là cô bắt đầu cuộc sống hết thảy đều là ăn uống
vui chơi như trước, kỳ thật phần nhiều là để tiêu hao đi tinh lực, cứ có thời
gian rãnh rỗi là hẹn bạn bè dạo phố, có khi còn đi hát karaoke thâu đêm, sau đó
mua đồ ăn sáng bên vỉa hè.
Lúc đó trời lạnh muốn chết đi được, cái lạnh của buổi
sớm mai như đang đe dọa thấu cả xương, sắc mặt của cả đám chơi thâu đêm ai ai
cũng xám tro xám xịt,duy chỉ có cô tinh thần đặc biệt khác thường, dẫm chân
trước quán vỉa hè chờ đợi, lát sau cầm trong tay bánh bao nhân thịt nóng hổi ăn
một cách mãn nguyện.
Có một lần, cũng là sau khi chơi thâu đêm, đi kiếm gì
ăn, kết quả là một người bạn nói: “Tiếu Dĩnh, tới đây, tớ mời cậu!”
Đối phương đã đưa tới, theo tiềm thức cô đưa tay ra
đón lấy, nào ngờ cái thứ mới ra khỏi chảo dầu ấy nóng quá, cô vừa mới đụng vào
liền bỏ tay ra. Giật mình hoảng hốt, trơ mắt nhìn bao giấy thấm dầu đựng bánh dày
gạo màu vàng đang rơi dưới đất “Bịch” một tiếng, âm thanh phát ra rất nhỏ nhưng
trầm buồn.
Một hồi sau, cô mới định thần trở lại.
Người con trai đó dường như cũng giật cả mình, nhìn cô
một hồi lâu, mới cẩn thận hỏi dò: “Tiếu Dĩnh, cậu sao thế?”
Ánh mắt cô một hồi sau mới di chuyển từ mặt đất trở
lên, sau đó thờ ơ cười cười:” Không ngờ là nóng như vậy, nhất thời đỡ không
kịp”. Không biết rằng khuôn mặt của chính mình lúc này kì lạ tới mức khiến
người khác không thể không nghi ngờ.
Làm sao có thể quên được cơ chứ? Đó là món ăn vặt mà
cô thích nhất, mà trước đây đã bao lần, Trần Diệu đặc biệt mua đưa đến trước
phòng ngủ ký túc xá dưới lầu , thông thường là vào mùa đông, đầu tóc cô rối bù
lao xuống dưới, chỉ thấy anh đứng trong làn không khí lạnh thấu xương, những
cọng tóc đen trên trán cơ hồ còn đọng lại những giọt sương.
Sau đó, anh thường thích xoa xoa khuôn mặt cô, như
nhíu mày nghiên cứu: “Hay ăn đồ chiên nóng, làm sao mà da vẫn đẹp thế này nhỉ?”
Thực ra, anh chỉ đơn thuần muốn chạm vào cô, bởi lẽ dáng vẻ cô vừa ngủ dậy thật
sự rất đáng yêu, một sự ngây thơ ấm áp, cơ hồ đến băng đá cũng tan chảy ra.
Tiếu Dĩnh của ngày ấy, hạnh phúc đến mức khiến nhiều
người phải ngưỡng mộ, thậm chí là đố kỵ, cuộc sống giống như mật ngọt, so với
lớp đường phủ trên bánh dày gạo vẫn là ngọt hơn. Thế nên từ sau khi Trần Diệu
ra đi, lẽ tất nhiên đã đem đi hết những điều tuyệt vời và hạnh phúc mà anh đã
mang lại cho cô.
Giờ đây nhìn chằm chằm vào miếng bánh nho nhỏ đó, thứ
đồ ngọt đã bị bụi đất vấy vào,cô mới giật mình nhận thấy, hóa ra bản thân mình
trong tiềm thức vẫn luôn trốn tránh những thứ liên quan đến anh, đến cả sở
thích bình thường cũng bất giác vứt bỏ đi.
Sau khi Trần Diệu ra đi, cô thậm chí đã sắp quên đi
mùi vị của nó. Thế nhưng nụ cười đau khổ rốt cuộc vẫn chỉ có thể lưu lại trong
lòng, ngoài mặt vẫn sáng sủa tươi cười.
Vì thế vốn dĩ không ai có thể biết được, anh đã để lại
trong cô quá nhiều ảnh hưởng. Cũng chính là vào lúc đó, cô tình cờ gặp mặt Diêp
Hạo Ninh.
Thật sự chỉ là tình cờ gặp mặt, bởi lẽ hôm đó Tiếu
dĩnh vốn dĩ đi gặp một người khác.
Lúc đó cô mới tìm được việc làm ở thành phố C, trong
số đồng nghiệp công ty có một bà chị rất sốt sắng, nghe nói cô hiện giờ chưa có
người yêu, liền lập tức hứng chí nảy sinh ý định mai mối se tơ trong đầu.
Trước mặt cô, cứ không ngừng ca ngợi đối phương, cứ
nói cả hai thật sự là xứng đôi, không gặp nhau một lần trong đời thì quả là một
việc đáng hối tiếc.
Thái độ sốt sắng và bất khuất như vậy thật khiến Tiếu
Dĩnh đau đầu khôn xiết. Rõ ràng là vừa đi làm không lâu, vốn dĩ không biết từ
chối thế nào cho phải phép, sau vài lần dịu dàng từ chối khéo léo cũng thật sự
hết cách, đành miễn cưỡng đồng ý gặp mặt. Kỳ thực trong lòng nghĩ, gặp mặt rồi
mới nói không ưng ý, như vậy cả hai tự khắc sẽ chẳng có gì ràng buộc, coi như
một lần rồi thôi.
Đến ngày ước hẹn, Tiếu Dĩnh ghé thăm khách hàng, ngồi
ở công ty của người ta hết cả buổi chiều, kết quả khi ra khỏi đó thì gặp đúng
lúc giao thông đang là giờ cao điểm.
Ngồi trong xe taxi, bà chị kia gọi điện thoại đến, ngữ
khí không nhanh không chậm: “……Tiểu Dĩnh à, chị vẫn còn một số việc giải quyết
chưa xong ở đây, có thể muộn chút mới đến được.” Lại còn giả vờ không nghe thấy
tiếng Tiếu Dĩnh thở dài ,nói tiếp: “Dù sao thì em cũng đã biết địa điểm rồi, cứ
trực tiếp đến đó trước đi, đố