Teya Salat
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322422

Bình chọn: 10.00/10/242 lượt.

ng xa xôi quá lại lặng lẽ cuốn lấy

cô như cây dây leo, dần dần thít chặt làm cô không thể thở được.

Cô vùi mặt vào gối, ngay lập tức cảm thấy ươn ướt nơi

khoé mắt, càng lúc càng nhiều, nhưng không còn đủ sức để lau đi, cũng không

muốn ngăn bản thân khóc một lần cho thoả.

Nhưng, vào lúc đó, trán cô đột ngột được chạm vào mát

lạnh. Có lẽ vì cô đang sốt nên toàn thân nóng bỏng nên mới cảm thấy tay người

đó mát lạnh.

Cô thu người lại theo bản năng nhưng mắt vẫn nhắm

nghiền, không động đậy, chỉ có những sợi lông mi dài khe rung động.

” Tôi không muốn mọi người nghĩ rằng tôi bắt nạt cô.”

có tiếng nói của Diệp Hạo Ninh phía trên đầu cô, vẫn có vẻ như chẳng để tâm,

nhưng trong một đêm như thế này nó lại vô cùng ấm áp dịu dàng, lại giống như

một hơi thở thật khẽ thật trầm.

Thật kỳ lạ! Đã từng có phụ nữ khóc như mưa trước mặt

anh, nhưng anh chưa từng như bây giờ, dường như bất lực, không biết phải làm

gì.

Ngón tay anh dừng trong không khí vài giây rồi cuối

cùng vẫn khẽ khàng trượt qua nơi có nước mắt.

Hứa

Nhất Tâm vô cùng tò mò tình hình ngày hôm ấy, rất vui sướng dò hỏi: ” Lần trước

cậu gặp cái anh kỹ sư Lý đấy, điều kiện anh ta thế nào? Mới hơn ba mươi,đầu

tuổi trẻ mà thành đạt.”

Truyền xong hai chai nước biển, Tiếu Dĩnh cuối cùng

cũng hồi phục được sáu bảy phần, ngồi trong xe của Diệp Hạo Ninh, cô cố ý

nghiêng đầu sang một bên, kỳ thực trong lòng hơi xấu hổ,vừa nãy khóc lóc như

thế trước mặt anh ta, mất mặt quá!

Hơn nữa lúc này đầu óc đã tỉnh táo rồi, cô đã sớm nhớ

ra tên anh ta, nhớ đến vẻ mặt cười mà như không của anh ta dưới ánh đèn trong

phòng ăn, cô không thể khẽ thở dài, chỉ mới gặp nhau có hai lần, lần nào cũng

làm trò cười cho anh ta, đen đủi quá.

Cuối cùng khi cô xuống xe, anh ta hình như muốn nói gì

đó nhưng cuối cùng chỉ cười nhạt, rồi lái xe đi trong anh trăng sáng.

Trong xe càng yên tĩnh, đến điều hòa cũng tắt, Diệp

Hạo Ninh quay đầu sang liếc nhìn cô , vừa lúc nhìn thấy hình ảnh phản chiếu mờ

ảo trên kính xe, có một chút mơ hồ, nhưng lại làm cho các đường nét càng mềm

mại hơn.

Anh yên lặng một lúc rồi mới hỏi: “ Nhà cô ở đâu?”

Giọng nói rất trầm, dường như biết cô đang ngủ nên không nỡ làm phiền.

Lúc này Tiếu Dĩnh mới choàng tỉnh vội vàng ngồi ngay

ngắn lại trả lời: “ XX Hoa Viên Hải Thiên.” Trong lòng nghĩ, quả thật là ốm

thành ngớ ngẩn rồi.

Anh gật đầu, giọng nói bình thường: “Nếu mệt thì cứ

ngủ một lúc đi, đến nơi sẽ gọi cô dậy.”

Nhưng cô lại mở mắt ra, nghiêng mặt nhìn một lúc rồi

đột nhiên mỉm cười : “ Thì ra anh cũng rât tốt đấy.” Cái con người này, có

ngoại hình và khí chất nổi bật như vậy, thì cuộc sống riêng tư chắc chắn vô

cùng đặc sắc đây, thế nên có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ phong phú, vì thế mà

sự quan tâm chăm sóc cũng ẩn chứa vẻ lặng lẽ, lại càng dễ làm cho người ta cảm

động.

Diệp Hạo Ninh không khỏi ngạc nhiên: “ Chẳng lẽ trước

kia cô vẫn nghĩ rằng tôi là người xấu sao?”

Cô biết thực ra anh không bực mình, khẽ nhướng mày

lên, một ánh cười nhẹ trên khóe mắt.

“ Không gian xảo không phải là thương nhân mà.”

Anh kinh ngạc quay đầu sang nhìn cô, “ Ai nói tôi làm

kinh doanh?”

Cô nói: “ Khí chất giống.”

“ Giống cái gì?”

“ Kẻ gian.” Đến giờ vẫn không thể quên được sự việc

ngày hôm ấy

Lần này anh không nhìn cô, chỉ nhếch mép mỉa mai: “ Cô

to gan thật đấy.” thực ra, từ trước đến nay chưa từng có ai nói anh như vậy.

Tiếu Dĩnh cười hì hì: “ Đúng rồi, đúng rôi, là tôi sai

rồi. Thực ra anh là ân nhân, ân nhân cứu mạng của tôi.”

Anh cũng cười: “ Như thế thì khoa trương quá.” Con

đường dài với những cột đèn hai bên đường cứ trải dài ra giống như một dòng

sông trăng không bao giờ kết thúc, những chiếc đèn màu xám ở rất xa phía trước

vẫn sáng rõ.

Diệp Hạo Ninh cảm thấy tâm trạng thật thư thái và dễ

chịu, nhưng vẻ mặt lại như là đáng tiếc: “ Tôi cũng chỉ là trêu đùa cô một lần,

ai ngờ hôm nay lại bị cô đòi nợ. Tính ra thì cô lãi rồi đấy.”

“Ừ hư.” Tiếu Dĩnh gật gù, che miệng ngáp một cái, đột

nhiên nhớ ra một câu nói, “ Thế nên mới nói, việc gì cũng có cái giá của nó.”

Diệp Hạo Ninh nhìn thẳng phía trước, khẽ cười không

nói gì.

Một lúc sau, cô hình như nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi

anh: “ Muộn như thế rồi, sao anh lại ở trong bệnh viện.”

“Đến thăm một người bạn đang nằm viện, vừa trên lầu

xuống thì nhìn thấy cô đang đi xiêu vẹo.”

Thật may mắn, nếu không có chuyện nhầm lẫn hồi ấy, sợ

là hôm nay sẽ thực sự ngất xỉu trên cái hành lang dài lạnh lẽo trong bệnh viện

rồi. Tiếu Dĩnh chợt cảm thấy có lẽ cuộc gặp lần ấy cũng không đến nỗi tệ lắm.

Hai ngày sau, ở công ty, Tiếu Dĩnh mang một đống đơn

đề nghị thanh toán đi tìm sếp để ký, khi mỏ cửa mới phát hiện ra Diệp Hạo Ninh

đang ngồi trong đó.

Cô nghĩ là làm phiền sếp đang tiếp khách nên ngay lập

tức định quay ra, ai ngờ sếp vẫy tay gọi vào, dáng điệu rất vui vẻ, đi vòng ra

sau bàn làm việc lấy bút kiểm tra kỹ từng tờ rồi ký.

Cô đứng bên cạnh, cái bàn quá rộng, ở chỗ cô đứng đến

những chữ viêt trên hoá đơn cũng nhìn không rõ, thế nên ánh mắt nhìn chếch sang

bên, không h