Old school Easter eggs.
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323312

Bình chọn: 7.00/10/331 lượt.

u

lại :"Qua một thời gian mới nói đi". Kỳ thực cũng thấy lo lắng, hiện

giờ tuy là đã hào hợp với Diệp Hạo Ninh, nhưng chỉ sợ một khi đã quay lại với

nhau sáng tối gặp mặt, không biết ngày nào lại khó chịu không vui vẻ với nhau

nữa.

Tiểu Huệ nói đúng, e là cô quá ngây thơ, cứ ngỡ mỗi

cặp vợ chồng đều phải sống những ngày tháng hòa hợp, mỗi ngày trôi qua đều là

những lời lẽ vui tươi, tôn trọng, nhường nhịn lẫn nhau.

Chiến tranh lạnh và trang cãi chỉ khiến cho cô thấy

mệt mỏi, thế là theo bản năng cứ thế trốn tránh.

Cuối cùng Tiểu Huệ thấy khuyên giải cũng chẳng thành,

nên cuối cùng cũng không nỗ lực thêm nữa, mua luôn vé máy bay buổi chiều dẫn

theo Đông Đông về nhà

Trước khi đi không quên nhắc nhở cô :"Công ty bọn

em quốc khánh có được nghỉ không? Nếu lúc đó không kế hoạch gì thì về nhà một

chuyến, bố mẹ rất nhớ bọn em đấy"

"Không thành vấn đề"

Tiễn 2 mẹ con chị ấy xong, Tiểu Dĩnh một mình quay về

căn hộ chung cư. Xe của Diệp Hạo Ninh đậu chễm chệ ngay trong bãi đỗ xe. Trước

đó vài ngày mưa to xối xả, cửa sổ xe phía trước có vẻ hơi bẩn, cô cố ý đảo qua

một vòng nhìn ngắm. sau đó mới lôi điện thoại ra, vừa lên lầu vừa gọi điện

thoại.

Cũng đã nhiều ngày rồi cả 2 người không có liên lạc gì

với nhau, cô lại không biết anh đi công tác ngoại tỉnh.

Bối cảnh trong điện thoại âm thanh hơi ồn ào, giọng

nói và giọng cười hòa lẫn với nhau, dường như đang ở khu vui chơi giải trí. Cô

hỏi :"Sao anh bận rộn thế?"

Diệp Hạo Ninh chậm rãi từ tốn nói :"Vì phải kiếm

tiền nuôi gia đình mà"

Cô thuận miệng tiếp lời :"Em có công việc của em,

không cần anh phải nuôi em. Vả lại, em sao lại không biết anh có việc làm ăn

bên ngoài chứ? Kiếm tiền đến mức mò đến trung tâm giải trí luôn"

Anh lại nghiêng đầu cười cười, giả vờ như không nghe

thấy lời châm chích của cô, cũng không giải thích gì thêm, chỉ hỏi :"Hôm

nay cuối tuần, em đã làm gì?"

"Đi chợ, nấu cơm, chơi với Tiểu Đông Đông, sau đó

đưa mẹ con chị ấy ra sân bay"

"Ô? Chị em đến à? Sao em không nói với anh?"

Cô mở cửa vào phòng, vừa cúi đầu vừa cởi giày vừa nói

:" Anh đang mải bận rộn kiếm tiền nuôi cả gia đình, làm sao em có thể làm

phiền anh chuyện nhỏ nhặt này chứ?" lại tiện tay lấy điều khiển ti vi, một

minh tinh màn bạc nào đó xuất hiện trước màn hình ti vi tay cầm gói bột giặt,

đang chia sẻ kinh nghiệm giặt giũ cùng một nhóm chị em phụ nữ.

Chỉ nghe thấy Diệp Hạo Ninh cười ha hả trong điện

thoại, cô mệt đến mức nằm liệt trên ghế sofa, không nói thêm gì nữa, đợi anh

ngưng một láy, uể oải nói :"Khi nào anh về?"

Anh lại nói :"Em đợi một lát"

Một lúc sau, Tiểu Dĩnh cảm thấy tiếng động ồn ào huyên

náo như nhỏ hơn lúc nãy rất nhiều, cơ hồ anh đã di chuyển sang chỗ khác không

có người. Quả nhiên, một lúc sau đã nghe thấy tiếng cười nhẹ và hỏi vặn lại

:"Sao thế, em nhớ anh à?"

Cô ngẩn người ra, lập tức miễn cho ý kiến gì, rên hừ

hừ một tiếng.

Dựa theo kinh nghiệm trước đến nay, câu hỏi này không

trả lời là tuyệt nhất.

Kỳ thực cũng thật sự cí chút nhớ nhung, căn phòng này

tuy không lớn lắm. nhưng hiện giờ yên tĩnh đến mức chỉ còn sót lại một mình, cô

tự dưng cảm thấy cực kì hiu quạnh.

Diệp Hạo Ninh lại cười nói :"Em như vậy là thái

độ gì đây?" rõ ràng là nghe thấy âm thanh phát ra từ khoang mũi của cô.

"Đâu có gì" Tiểu Dĩnh kéo dài âm điệu

:"Anh làm việc của anh đi, em phải đi tắm đây, chút nữa còn phải dọn dẹp

nhà cửa nữa, mệt chết đi được"

"Em ăn cơm chưa?"

"Ô, lúc nãy ăn linh tinh vài thứ dưới nhà rồi.

Đúng rồi, xe xảu anh bẩn quá, phải đi rửa thôi"

"Nếu em thấy nó không hợp nhãn, thì đi rửa xe hộ

anh đi"

"Trình độ lái xe của em anh cũng yên tâm sao? Lái

xe đi không chừng lại đâm sầm vào biển báo an toán ngoài căn hộ bây giờ"

Tiếng cười trong điện thoại thoang thoảng vọng lại

:"Không sao mà, xe đã được bảo hiểm rồi. nếu mà em mua bảo hiểm, thì hoàn

toàn yên tâm phóng xe ra ngoài"

Cô hừ hừ vờ cười cười :"Em chỉ sợ phóng ra đâm

ngay cào tài sản của công thôi"

Anh vẫn nói giọng cực kỳ thoải mái :"Vậy thì càng

không lo nữa, đợi anh về bồi thường là được thôi!"

Cô thở gấp :"Diệp đại thiếu gia à, ngài quả là

tài phú hơn người"

"Anh có việc làm ăn ngoài mà, không phải

ư?"

............

Quả là đoạn đối thoại nhàm chán vô vị, thế mà cô lại

cảm thấy thú vị.

Chần chờ lần nữa mãi cuối cùng mới gác máy, Tiểu Dĩnh

lúc này mới sức nhớ ra vẫn chưa biết Diệp Hạo Ninh khi nào về.

Nào ngờ mặt nạ đắp được phân nửa thời gian, Hứa Nhất

tâm đột nhiên gọi điện thoại đến cầu cứu, giong điệu phảng phất tiếng khóc nức

nở, nói năng lộn xộn :"Tiểu Dĩnh .... Cậu mau đến đây, bọn tớ bị dẫn về

đến đồn công an rồi! làm thế nào đây......"

"Cái gì?" Tiểu Dĩnh như nhảy dựng lên trên

ghế sofa, hàm hồ vội vàng hỏi :"Sao thế?"

Hóa ra Hà Minh Lượng xảy ra mâu thuẫn với người trong

công viên. Một chọi ba, cuối cùng thì công an phải ra mặt can thiệp, để giải quết

công việc, cả hai bên đều bị dẫn về đồn làm bản ghi chép tường trình sự việc.

Hứa Nhất Tâm từ nhỏ đến lớn nào đâu gặp phải trận ẩu

đả thế này, liền luống cuống cả tay chân,