
.”
“Được rồi, vậy em off, chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Trường Kiếm Tận Thiên dịu dàng nói.
Thiên Thiên trong giấc mơ lại mơ thấy Thẩm Hạo cùng Trường Kiếm Tận Thiên, cô buồn bực dùng gối che kín đầu, xoay người ngủ tiếp.
Ngày hôm sau là chủ nhật, ánh nắng tươi sáng.
Ăn trưa xong Thiên Thiên vô cùng buồn chán ôm gối ôm Winnie The Pooh ngồi trên sô pha phòng khách xem TV, giũa móng tay.
Chuông điện thoại vang lên, ống nghe đặt trên bàn trà bên cạnh, cô thuận tay cầm lấy.
Là dì gọi tới, cám ơn gia đình cô đã thịnh tình khoản đãi hôm qua.
Thiên Thiên nói: “Không cần khách khí a, phải làm mà dì.” Linh tinh lời khách sáo.
Sau khi hàn huyên vài câu, cô hỏi thăm em họ, dì cho rằng cô tìm Tùng Tùng có việc, nên nhét điện thoại vào tay cậu.
Tùng Tùng nhút nhát kêu chị một tiếng, Thiên Thiên hừ hừ hai tiếng.
Tùng Tùng nhanh chóng giải thích cho cô trong điện thoại, nói mình nhất thời ham choi mới làm như vậy.
Thật ra Thiên Thiên chẳng phải người thù dai, giận xong cũng quên. Em họ đã biết sai thì cô cũng không chèn ép nữa, cô dặn dò: “Sau này không được nghịch ngợm như vậy nữa.”
Nói xong điện thoại, tiếp tục giũa móng, nắm điều khiển từ xa xoay tròn.
Má Diêu đang phơi chăn mềm, liếc nhìn Thiên Thiên đang nhàn nhã, kì quái nói: “Con rất rãnh rỗi sao?”
“Vậy thì sao chứ?” Thiên Thiên buồn bực hỏi.
“Thời tiết tốt như vậy sao không đi hẹn hò?”
Thiên Thiên đá dép lê, nằm trên sô pha lười nhát nói: “Không ai hẹn con.”
“Tiểu Thẩm đâu? Nó sao lại không hẹn con?” má Diêu hỏi.
Thiên Thiên cười gượng vài tiếng, không trả lời.
“Lấy điện thoại ra.”
“A?” Thiên Thiên sửng sốt.
“Nói số điện thoại của Tiểu Thẩm cho má nghe, má hỏi nó một chút.” Má Diêu bình tĩnh nói.
Thiên Thiên đau đầu hết sức, “Mami, đừng có dính vô chuyện này.”
Má Diêu trừng hai mắt. “Má có làm gì đâu, má chỉ muốn hỏi nó một chút, nó làm trái tim của con gái má đảo loạn bây giờ tinh thần lại bất định, ý loạn tình mê, mà nó lại không có chút động tĩnh, nó rốt cuộc nghĩ gì vậy?” ( há há… )
“Làm gì có chuyện đó a.” Thiên Thiên đỏ mặt tới kì cục, còn cố chống chế.
“Con là do má sinh, má còn không biết rõ sao?” má Diêu cười tít mắt nói.
Thiên Thiên nghẹn lời, “Con, con về phòng.”
Còn chưa đi tới cửa, điện thoại trong túi áo ngủ của cô vang lên tiếng nhạc êm tai, vẫn là bài “Vì anh chung tình”, Thiên Thiên chạy nhanh về phòng, đóng cửa lại.
“Alo.” Cô đỏ mặt nói.
“Đang làm gì thế?” tiếng nói của Thẩm Hạo biếng nhác cất lên.
Thiên Thiên không chút đếm xỉa nói: “Xem TV giết thời gian.”
Thẩm Hạo cười đến vân đạm phong khinh, “Cũng có nghĩa là không có kế hoạch gì khác?”
“Tạm thời chưa có mà thôi.” Thiên Thiên cãi bướng nói.
“Cho em 30’ để chuẩn bị, anh tới đón em.” Giọng điệu anh bình tĩnh, tiếng cười như vô hại.
“Làm gì?” Thiên Thiên trong lòng vui vẻ.
Thẩm Hạo nói nhỏ: “Sợ em ở nhà buồn đến chết, anh chịu thiệt một chút, mang em tới một chỗ.”
Trên mặt Thiên Thiên tràn ra nụ cười tươi, “Miễn cưỡng như vậy, em nghĩ là thôi đi.”
Thẩm Hạo nói liên tục không nghỉ: “Không miễn cưỡng, một chút cũng không miễn cưỡng.”
Thiên Thiên ra vẻ thận trọng suy nghĩ nói: “Ừ… vậy được rồi.”
“Nửa tiếng có đủ không?” Thẩm Hạo cười hỏi.
“Tuyệt đối đủ rồi.” cô đã luyện được bản lĩnh từ khi đi làm, rửa mặt, đi vệ sinh, thay đồ cộng lại không tới 20’.
“Vậy lát gặp.”
“Lát gặp.”
Thiên Thiên để điện thoại xuống, nhanh chóng mở tủ quần áo chọn đồ.
Cô giật một bộ quần áo ướm lên người khoa chân múa tay, cảm thấy không được liền ném lên giường, đổi một bộ khác, cảm thấy không hợp, lại ném lên giường, liên tiếp thay đến bảy, tám bộ, nhưng vẫn thấy không hài lòng.
Má Diêu nghe thấy tiếng vang đẩy cửa vào, sợ hãi kêu, “Ôi, tiểu tổ tông của tôi, con đang làm gì a?”
Thiên Thiên liếc mắt canh chừng thời gian, gấp đến độ cầm lấy một bộ vội vàng khoác lên, hỏi: “Mami, đẹp không?”
“Đẹp, con má mà, mặc cái gì cũng đẹp hết.” má Diêu tự hào nói.
Thiên Thiên cảm thấy mình hỏi nhầm người rồi, dĩ nhiên con mình là đẹp nhất, coi như trùm một tấm vải thì má Diêu cũng nói cô giống như tiên nữ.
Cô đứng lại trước gương, thấy hình ảnh mình trong kính, mặt đỏ bừng còn hơn đánh phấn, khóe miệng nhếch lên, đúng bộ dạng của một cô gái đang hạnh phúc ngọt ngào.
Má Diêu che miệng cười: “Con gái a, cùng Tiểu Thẩm đi chơi?”
Thiên Thiên ấp úng nói: “Mami, đồ trên giường con về sẽ dọn, không kịp rồi, con đi.” Lúc cô ở cửa mang giày không khỏi vỗ ngực, cảm thấy vui mừng tràn đầy.
Không biết má Diêu đã sớm mở cửa sổ ra, từ trên cao nhìn xuống, phong cảnh tuyệt đẹp, có thể đem toàn cảnh trong khu thu vào hết trong mắt.
“Chúng ta đi đâu?” Thiên Thiên mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ lái, cài dây an toàn hỏi.
Mắt Thẩm Hạo chớp chớp: “Đến nơi em sẽ biết.”
“Được rồi.”
Thiên Thiên cười hắc hắc.
Anh dừng xe trong bãi đỗ của trung tâm thương mại, nhìn Thiên Thiên một cái, không keo kiệt mà khen ngợi: “Thiên Thiên, hôm nay em rất xinh.”
Thiên Thiên hạ mi mắt, cố bình tĩnh nói: “Cám ơn.”
Lúc đi trên đường cái đông đúc, Thẩm Hạo thuận thế kéo Thiên Thiên qua bên trái, anh đi qua bên phải, “Em