XtGem Forum catalog
Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323374

Bình chọn: 9.00/10/337 lượt.

h Viễn chỉ ngồi thừ

trong văn phòng chưa đến nửa tiếng đã rời đi. Khi đi anh ta ghé qua gõ gõ cửa

văn phòng cô: “Tôi về đây, cửa phòng bên kia cô sang khóa lại nhé.”

Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh ta, cứ có cảm giác sợ

hãi e dè khó tả, không ngừng cúi đầu nhìn xuống, trả lời một cách máy móc:

“Vâng.”

Lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng đi càng xa,

mãi đến khi biến mất hẳn. Như thể tảng đá lớn được dỡ xuống khỏi lồng ngực, cô

thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Ca làm này rốt cuộc cũng xong, giống như kết thúc một

đợt chiến dịch khó khăn gian khổ, Bạch Lộ sức cùng lực kiệt. Cô không gọi Dương

Quang đến đón, bởi trong lòng cô đang cực kỳ rối loạn, cần được một mình yên

tĩnh. Tự mình về đến nhà, vừa đặt mình xuống giường, cô ngay cả một đầu ngón

tay cũng không buồn nhúc nhích, thực sự mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, cả tinh thần

lẫn thể xác đều rã rời. Mệt là thế, nhưng không tài nào ngủ được. Chuyện cũ

nhiều năm trước chôn vùi trong mảnh đất ký ức tựa nhành cỏ mùa xuân sinh

trưởng, kiên quyết mọc lên không thể nào ngăn cản nổi, bủa vây, quấn lấy cô.

Năm năm trôi qua, cô những tưởng mọi chuyện đã sớm

thành quá khứ, ngờ đâu vẫn còn gặp lại người đó. Mà người kia thế nhưng lại

chính là Chương Minh Viễn, anh ta còn nhận ra cô, trong khi cô hoàn toàn không

nhận ra anh ta.

Ngày hôm ấy cô rất hồi hộp, từ đầu chí cuối chưa từng

nhìn thẳng vào anh ta, ấn tượng duy nhất là khi đó anh ta để tóc dài, mặc một

bộ áo sơ-mi trắng kết hợp với quần tây màu cà phê. Nhưng hiện tại, anh ta để

tóc ngắn gọn gàng mạnh mẽ, Âu phục giày da áo mũ chỉnh tề, cô không thể nào đem

hai người ra liên tưởng cùng nhau. Nếu cô có thể nhận ra anh ta từ sớm thì cô

nhất định sẽ không làm thêm đêm nay, sẽ tìm đủ mọi lý do từ chối mà tránh đi.

Thế nhưng hiện giờ, có hối hận cũng đã muộn. Suy cho cùng anh ta có thực sự

nhận ra cô không?

Hối hận, chán nản, bất an, bối rối… Bạch Lộ một đêm

không ngủ, gối lên tiếng mưa nhìn ánh nắng ban mai dần ló dạng. Bình minh tràn

ngập hy vọng mang đến cho cô sức mạnh, cô tự an ủi bản thân: không sao đâu, xem

xem, đêm dù tối đến đâu rồi cũng sẽ trôi qua, chuyện cũ dù có xấu xí đến đâu

cũng đều đã trở thành dĩ vãng, đừng nghĩ đến nó nữa. Tối hôm qua chỉ là làm

thêm một buổi mà thôi, không có chuyện gì hết.

Mọi thứ dường như chiểu theo ý nguyện của Bạch Lộ, sau

lần tăng ca đó, Chương Minh Viễn không hề xuất hiện ở công ty nữa. Nghe nói là

đã ra nước ngoài thăm vợ chưa cưới.

Bạch Lộ trong lòng treo lơ lửng một khối đá to rốt

cuộc cũng hạ xuống. Cô nghĩ tối đó mặc dù anh ta nhận ra cô, nhưng cô kiên quyết

phủ nhận nên chắc hẳn anh ta cũng quên khuấy chuyện này. Số con gái anh ta từng

gặp qua trong suốt gần ba mươi năm cuộc đời đại khái cũng nhiều như cây nở đầy

hoa, chỗ này một bông chỗ kia một bông, dày đặc như gấm cẩm tú được dệt trong

cuộc sống muôn màu muôn vẻ của anh ta, làm sao có thể thực sự nhớ rõ một đóa

hoa này? Dù sao cũng chỉ là hoa đào ngang lối, phong cảnh qua đường mà thôi.

Ngày tháng trôi qua êm đềm như nước, tâm tình lo sợ

bất an trước kia của Bạch Lộ dần dà khôi phục bình tĩnh. Cuộc sống của cô vẫn

vận hành theo quỹ đạo bình thường như trước, đi làm, về nhà, yêu đương với

Dương Quang. Dương Quang, chính là ánh mặt trời sáng chói cô tình cờ gặp được

trong một đoạn thời tiết âm u của cuộc đời. Nghĩ đến anh, trong lòng cô liền

ngập tràn nắng ấm.

Sau khi qua lại với Dương Quang, mỗi ngày đều tràn đầy

ánh nắng chói chang, điều duy nhất khiến cô cảm thấy bất an chính là Thượng Vân

mẹ của Dương Quang có vẻ như không thích cô lắm. Mặc dù mỗi lần đến nhà Dương

Quang, Thượng Vân đều đối xử với cô rất khách khí, nhưng trong sự khách khí đó

lại lộ vẻ xa cách lãnh đạm, khiến cô rất khó chịu. Dương Quang lại không nhận

ra điều đó, anh bảo mẹ chưa từng nói với anh là không thích cô, khuyên cô không

nên quá nhạy cảm. Nhưng Bạch Lộ vẫn nhạy bén cảm giác được Thượng Vân luôn duy

trì một thái độ không nóng không lạnh đối với cô, cái loại thái độ không nóng

không lạnh ấy, từ nhỏ sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu người khác, cô thực sự đã

quá quen thuộc.

Trước năm tuổi Bạch Lộ có một gia đình hoàn chỉnh ấm áp,

ba mẹ rất yêu nhau, tình cảm vô cùng tốt. Nhưng năm cô năm tuổi ba cô qua đời

vì công tác, sau khi mất chồng, tinh thần mẹ cô bỗng chốc suy sụp, bà không thể

tiếp nhận sự thật chồng mình không còn nữa, cả ngày điên điên tỉnh tỉnh chạy ra

ngoài hòng đi tìm chồng về, kết quả bị một chiếc xe tải đâm trúng tại một ngã

tư đường xe cộ tấp nập. Một đôi vợ chồng mệnh khổ vĩnh viễn đoàn tụ dưới suối

vàng.

Sau khi mất cha mẹ, Bạch Lộ sống cùng ông bà nội,

nhưng sinh mệnh già nua của ông bà cũng không ở bên cô được lâu. Năm cô chín

tuổi ông nội từ trần, năm mười tuổi bà nội cũng đi theo, hai người chú bàn nhau

luân phiên gánh vác trách nhiệm nuôi nấng cô. Cô sống tại nhà các chú mỗi người

nửa năm, ở nhà nào thì nhà nấy phụ trách sinh hoạt phí cùng học phí của cô. Các

chú đều chỉ là giai cấp công nhân bình thường, gia cảnh cũng không khá giả gì

cho cam, hơn nữa thêm một đ