t sương không biết đã dung nhập ở phương nao? Mà Thiệu Dung cũng đã đem quán
bar sang tay rời đi, thành Bắc Kinh rộng lớn như vậy cũng không tìm được đầu
mối hay người nào có liên quan đến cô. Nóng lòng không thôi, anh thậm chí còn
bảo Âu Vũ Trì đi tìm Dương Quang, hỏi cậu ta xem liệu có địa chỉ hay phương
thức liên lạc với Bạch Lộ hay không, nhưng lại được cậu ta cho hay hai người đã
không còn qua lại từ lâu.
Cuối cùng Chương Minh Viễn chỉ có thể nhờ một phòng
ban hữu quan ở Vô Tích nghĩ cách tìm ra nhà của chú nhỏ cô, định nhờ đó nghe
ngóng được tin tức của cô. Vô Tích nói lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng không
nhỏ, người cùng tên cùng họ không có một ngàn thì cũng tám trăm. Tốn hàng đống
sức lực cuối cùng mới liên lạc được với chú nhỏ của cô, thế nhưng hỏi ra cũng
chẳng ai hay: “Cái gì, Bạch Lộ không ở Bắc Kinh ư, chúng tôi không hề hay biết
gì cả.”
Khoảnh khắc đó Chương Minh Viễn quả thực nản lòng cực
độ, may thay, chú nhỏ của Bạch Lộ bảo đi hỏi chú lớn của cô xem sao. Tuy chú
lớn cô cũng không có tin tức của cháu gái, nhưng lại nhắc đến Thiệu Dung nhà
hàng xóm trước đây có quan hệ thân thiết với Bạch Lộ đã trở về từ Bắc Kinh, hay
là đi hỏi xem cô ấy có biết không.
Vừa nghe thấy tên Thiệu Dung, ánh mắt Chương Minh Viễn
lập tức sáng lên. Anh biết tìm được Thiệu Dung nhất định sẽ có hi vọng tìm được
Bạch Lộ. Mà Thiệu Dung quả nhiên cũng không làm anh thất vọng, sau khi hỏi rõ
biết anh đã hủy hôn ước với vợ chưa cưới, lập tức mỉm cười đem phương thức liên
hệ với Bạch Lộ viết ra cho anh. Anh không chần chờ tức tốc chạy đến Tam Á suốt
đêm, quyết tâm muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.
“May mà tìm được Thiệu Dung, nếu không trời đất bao la
thực sự không biết đi đâu tìm em nữa.”
Trong lòng ngọt ngào vô cùng, nhưng miệng Bạch Lộ lại
cố ý nói ngược: “Không tìm được thì không tìm được thôi, con gái đẹp hơn em dù
sao cũng còn cả đống.”
Anh cúi đầu hôn lên trán cô một chút: “Không được, tìm
không thấy thì từ từ tìm, một ngày nào đó sẽ tìm được thôi. Mặc dù con gái đẹp
hơn em còn cả đống, nhưng anh lại cứ thích mỗi mình em. Vì khát nước ba ngày
nên chỉ muốn giữ một gáo để uống. Em xem, công sức không phụ lòng người, rốt
cuộc đã bị anh tìm ra rồi.”
Nghe được lời âu yếm làm rung động lòng người đến thế,
Bạch Lộ chỉ cảm thấy cả người mình sắp say cả rồi, say trong ánh nắng tháng ba
rực rỡ, say trong gió nam ấm áp triền miên của ngày xuân… Kinh Trập, thực sự là
một ngày đẹp trời, một tiết khí tốt lành. Côn trùng ngủ đông đều tỉnh giấc, vui
mừng hứng khởi chui ra khỏi bùn đất cất tiếng kêu râm ran, cuối cùng đã gọi
được mùa xuân đến muộn này trong đời cô.