òng sông kia. Bờ bên kia sông, lờ mờ phảng phất như có bóng dáng mảnh
mai của Bạch Lộ. Một bộ váy trắng, như mộng như ảo, càng lúc càng đi xa bên bờ
sông nước xanh sương khói mịt mờ.
Trong vô thức, anh bước tới một bước định đuổi theo,
cửa sổ thủy tinh im lặng lạnh lùng ngăn cách anh, nhắc nhở anh rằng, đó chỉ là
hư không – giờ phút này, cái người cách vời một phương nước biếc, chỉ là hình
ảnh hư không ảo ảo thực thực trong lòng anh. Mà điều chân thực nhất chính là,
trong thế giới của anh, người kia đã vĩnh viễn cách vời một phương ở vùng nước
biếc. Bất kể xuôi dòng hay ngược dòng, anh đều không có cách nào truy tìm hay
đến gần được nữa, hiện thực không cho phép.
Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương,
Sở vị y nhân,
Tại thủy nhất phương.
Tố hồi tòng chi,
Đạo trở thả trường,
Tố du tòng chi,
Uyển tại thủy trung ương.[21'>
Kinh Trập
Hai tháng sau, Tam Á, Hải Nam.
Hải Nam tháng ba mùa xuân, chính là thời điểm phong
cảnh tươi đẹp rực rỡ. Bầu trời xanh thẳm, áng mây trắng toát, ánh nắng vàng
ruộm, bãi biển bàng bạc… Mà nước biển xanh ngọc vốn là linh hồn của mọi cảnh
đẹp, màu sắc ấy bất kể dưới ánh mặt trời hay trong mưa bụi đều đẹp đến khó lòng
hình dung – thế nhưng hết thảy phong cảnh đẹp đẽ này, trong mắt Bạch Lộ đều
chẳng khác nào ngày lành cảnh đẹp rỗng tuếch vô dụng. Dẫu có ngàn loại phong
tình, nhưng có thể nói với ai đây?
Sáng sớm, ánh nắng ban mai vừa lên đến ngọn cây, Bạch
Lộ đã tỉnh giấc. Hai tháng nay cô đều ngủ không ngon, ban đêm cứ chậm chạp
không cách nào đi vào giấc ngủ, nhưng buổi sáng thì luôn tỉnh dậy từ rất sớm.
Một người mang đầy tâm sự là người rất khó lòng ngủ ngon. Tuy rằng đã rời Bắc
Kinh đến Tam Á bốn mùa như xuân này để làm lại từ đầu, nhưng trái tim cô dường
như vẫn dừng lại ở mùa đông Bắc Kinh như cũ, suốt ngày lạnh lẽo thiếu nhiệt độ.
Chỉ khi nào nhớ đến một cái tên mới cảm thấy được đôi chút ấm áp, nhưng nỗi
buốt lạnh sau ấm áp lại càng giá buốt hơn – Chương Minh Viễn, cô thực sự vô
cùng vô cùng nhớ anh.
Khi nhớ anh anh tận chân trời
Khi nhớ anh anh gần trước mắt
Khi nhớ anh anh ở trong đầu
Khi nhớ anh anh ngự trong tim
Mỗi lần nghe ca khúc “Truyền kỳ” do Vương Phi hát này,
Bạch Lộ luôn ngân ngấn nước mắt. Tưởng như đang lắng nghe tiếng lòng của chính
mình, tiếng lòng thay cho tiếng ca. Nỗi cô đơn nhung nhớ như vầy, tự thuở ban
sơ của ban sơ, căn nguyên chính là vì đã nhìn người kia nhiều hơn một lần giữa
đám đông con người.
Cô không biết cần thời gian bao lâu mới có thể làm
nhạt đi nồng độ nhớ nhung kiểu này. Có lẽ sau rất nhiều rất nhiều năm, khi cô
lại nhớ đến anh mà có thể mỉm cười như gió thoảng mây trôi, mặc dù trong nụ
cười không tránh khỏi vẫn còn vương vấn chút bâng khuâng cùng phiền muộn, nhưng
đã có thể bâng khuâng phiền muộn một cách thỏa mãn tràn đầy – bởi vì cô sẽ
không hối hận đã từng yêu anh, tình yêu của anh là một ngôi sao lấp lánh trong
sinh mệnh của cô, mãi mãi tỏa sáng rạng rỡ trên bầu trời ký ức của cô.
Dù sao cũng ngủ không được, Bạch Lộ dứt khoát rời
giường không ngủ nữa. Xé một tờ lịch, cô phát hiện hôm nay là tiết Kinh Trập,
một trong hai mươi bốn tiết khí. Còn nhớ hồi nhỏ, cô còn bé xíu tò mò hỏi ba
cái gì gọi là Kinh Trập? Ba nói cô hay, mùa đông đã qua, sau khi thời tiết ấm
lại thì sấm mùa xuân bắt đầu đánh, đánh thức côn trùng ngủ đông ẩn náu trong
bùn đất. Chúng vui mừng hoan hỉ chui ra khỏi mặt đất kêu râm ran, gọi những
bông hoa xinh tươi bừng nở, gọi mùa xuân tươi đẹp đến – đấy gọi là Kinh Trập.
Nhìn thấy hai chữ Kinh Trập trên lịch, Bạch Lộ càng
thêm đa cảm. Tiết trời vừa sang Kinh Trập, mùa xuân liền ùa đến từ bốn phương
tám hướng, mưa xuân gió xuân hoa xuân cỏ xuân đều nhộn nhịp tới dự ước hẹn ngày
xuân. Nhưng mà, thế giới của cô vẫn còn trong mùa đông, khắp nơi băng phong
tuyết tỏa.
Không muốn một mình ở lại trong phòng thuê mà sầu não,
Bạch Lộ ra khỏi nhà đi làm sớm. Sau khi đến Tam Á, cô vẫn như cũ tìm công việc
làm nhân viên cho một cửa hàng chuyên doanh thêu chữ thập. Mỗi ngày ở cửa hàng
dạy khách thêu hoa, cô có thể thay khách hoàn thành tác phẩm thêu. Cô thêu càng
ngày càng đẹp, có vài khách không có thời gian tự thêu đều thích cô làm thay.
Cô không từ chối bất kỳ ai, có bao nhiêu nhận bấy nhiêu. Đến bà chủ cũng lấy
làm kỳ lạ với năng suất cao chất lượng cao của cô. Không ai biết, cô cần sự bận
rộn cần mẫn thêu thùa không ngừng nghỉ như vậy để lấp đầy những ngày tháng
trống rỗng của mình, làm khuây khỏa nỗi thống khổ trong nội tâm.
Ngày đó khi tiễn Chương Minh Viễn ở sân bay, trái tim
cô như thể bị ngàn vạn mũi tên đâm xuyên, bị thương đến vỡ nát. Khi thêu thùa,
từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ tinh tế giống như cô đang chữa thương cho bản
thân, từng chút từng chút vá lại trái tim chằng chịt vết thương kia.
Hôm nay Bạch Lộ đến cửa hàng sớm một tiếng, sau khi mở
cửa tiệm quét tước dọn vệ sinh một chút liền ngồi xuống thêu một bức hoa khai
phú quý hình hoa mẫu đơn dài hai mét. Trong bức tranh này có tám hoa chín nhụy,
hoa và nụ mẫu đơn đủ các hình dạng khác nha