Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323454

Bình chọn: 8.00/10/345 lượt.

ứa trẻ cũng không đơn giản chỉ là thêm một đôi đũa.

Khi cô đến tuổi dậy thì, quần áo giày dép mỗi năm đều phải mua mới, học phí đến

trường lại mỗi ngày một cao, nhà trường còn có bao nhiêu khoản phí rắc rối phải

đóng. Một thời gian dài, dù các chú không nói gì thì các thím cũng không thể

không có ý kiến: “Con mình nuôi còn không xong, còn muốn nuôi thay cho người

khác.”

Làm được “ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu”(*) là một việc

rất khó, nhất là trong tình huống năng lực có hạn, các thím đều thầm cảm thấy

nuôi thêm một đứa cháu gái chính là mang thêm một gánh nặng. Mỗi khi Bạch Lộ ở

hết nửa năm tại một nhà phải dọn tới nhà kia, sắc mặt của thím khi giúp cô thu

dọn đồ đạc chuyển đi đều đặc biệt vui vẻ, còn sắc mặt của thím đến phiên tiếp

nhận cô thì hoàn toàn tương phản.

Bạch Lộ nhỏ tuổi mẫn cảm nhận thấy được sự dư thừa của

chính mình, ở tại nhà các chú đều thu mình hết mức, hận không thể đem bản thân

thu thành một tấm bản vẽ kỹ thuật treo lên, không xen vào việc của người khác

càng không làm vướng mắt người khác. Mặc dù chú thím chưa bao giờ quở mắng cô,

nhưng cái loại thái độ không nóng không lạnh của họ tựa như dao cùn cắt thịt,

khiến người ta không thể chịu nổi.

Sau khi thi đậu đại học, Bạch Lộ cuối cùng cũng thoát

khỏi cuộc sống ăn nhờ ở đậu đó. Cái ngày tựa như chú chim quẫy thoát khỏi lồng

giam bay lên ấy, cô đã thề trong lòng, vĩnh viễn sẽ không quay lại, cũng như

vĩnh viễn sẽ không chịu đựng không khí như thế, không sống những ngày như thế

nữa. Nhưng cô không ngờ sẽ quen được Dương Quang trong sân trường đại học, để

rồi lời thề hùng hồn ban đầu của cô đều biến thành gió nhẹ thoảng qua tai. Chỉ

cần có thể ở bên Dương Quang, thái độ của mẹ anh có lãnh đạm cỡ nào cô cũng

chịu được hết.

“Em thực sự yêu cậu ta chứ?”

Khi Bạch Lộ quyết định chính thức hẹn hò với Dương

Quang, Thiệu Dung, đồng hương kiêm bạn thân từng hỏi cô như vậy. Cô dùng sức

gật đầu: “Anh ấy đối với em rất tốt, có anh ấy, em cảm giác mình không còn là

một người cô đơn trên thế gian này nữa.”

“Nhưng ba mẹ cậu ta đều là giáo sư đại học, cái loại

gia đình thuộc phần tử tri thức kiểu đó là khó chơi nhất. Em…” Thiệu Dung ngập

ngừng một chút, “Thôi bỏ đi, nếu em đã cảm thấy cậu ta tốt thì trước hết cứ

hưởng thụ tình yêu đi đã. Có điều chị nhắc nhở em, yêu người mười phần khóc bảy

phần, tốt nhất em yêu ít đi được chừng nào hay chừng ấy. Chị cũng không muốn

mai mốt em tới tìm chị khóc lóc đâu!”

Bạch Lộ trầm mặc giây lát: “Chị Dung Dung, cảm ơn chị.

Lúc nào đó em dẫn anh ấy tới gặp mặt chị nhé?”

Thiệu Dung từ chối thẳng thừng: “Không cần, tốt nhất

em đừng cho cậu ta biết em có loại bạn bè như chị, đặc biệt không được để người

nhà cậu ta hay. Nếu không chị dám khẳng định ba mẹ cậu ta sẽ dùng quan điểm “đi

với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy” mà đối xử với em. Em là người

trong sạch, nhưng đừng vì chị mà bị người ta vô duyên vô cớ xem thường.”

“Nhưng chị là bạn tốt nhất của em, em thực sự muốn

giới thiệu Dương Quang cho chị biết.”

Thiệu Dung vẫn một mực không đồng ý: “Một thời gian

nữa hẵng tính.”

Đợt này Dương Quang bị đơn vị phái đi công tác Thượng

Hải, đi mất gần một tuần. Từ khi yêu nhau đây là lần đầu tiên hai người cách xa

nhau lâu đến thế, nỗi nhớ tràn ngập trong lòng Bạch Lộ như cỏ dại sinh sôi. Rốt

cuộc cũng trông được đến ngày anh trở về, cô từ sớm đã đến canh ở sân bay chờ

đón. Lúc đón được anh, cô chỉ biết cười toe toét, nụ cười vui sướng ngọt ngào

tựa nguồn suối phun tuôn trào cuồn cuộn bất tận.

Dương Quang trước tiên ôm chặt cô một cái, sau đó một

tay ôm eo cô một tay kéo vali hành lý bước ra ngoài. Vừa đi vừa cười hỏi: “Mấy

ngày nay có nhớ anh không? Nhớ anh bao nhiêu lần, ít hơn một vạn lần phải chịu

phạt nghe chưa.”

Cô vừa nói vừa cười tươi tắn: “Vậy nếu hơn một vạn lần

thì có thưởng không?”

“Đương nhiên có thưởng, thưởng cho Dương Quang một tá

nụ hôn nồng nhiệt. Rất siêu giá trị đúng không?”

“Ai thèm chứ.”

Bạch Lộ dựa vào Dương Quang cười cười nói nói đi về

phía trước, trong mắt chỉ nhìn thấy sự tồn tại của một mình anh, hoàn toàn

không cảm thấy bên cạnh có một đôi mắt đang quan sát họ với vẻ hiếu kỳ pha lẫn

nghiền ngẫm. Có điều Dương Quan trong lúc vô tình quay đầu đã phát hiện ra:

“Bạch Lộ, em biết người kia không? Anh ta đang nhìn mình kìa.”

Bạch Lộ nhìn theo hướng ra hiệu của ánh mắt anh, chạm

ngay phải đôi mắt thâm trầm như biển của Chương Minh Viễn. Trong khoảnh khắc

đó, hệt như nhìn thấy ánh mắt của nữ thần đầu rắn Medusa, toàn thân cô đột

nhiên cứng ngắc, dường như sắp hóa đá từng tấc cơ thể.

Trái ngược với sự cứng đờ mất tự nhiên của cô, vẻ mặt

Chương Minh Viễn vẫn tự nhiên tùy ý. Có lẽ anh ta cũng vừa xuống máy bay, áo

bành tô màu xám đậm vắt trên tay, áo sơ-mi bằng tơ tằm trên người hơi nhăn nhẹ,

nét mặt có chút uể oải, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt như kim cương. Anh ta

không bước đến gần, cách cô tầm vài bước chỉ gật đầu với vẻ cười như có như

không, coi như là đã chào hỏi. Sau đó đi thẳng ra cổng sân bay, đằng sau có một

người dáng điệu


Old school Easter eggs.