
ụi của cô dọc theo phía sau lưng chậm
rãi
trượt, kéo quần jean của cô ra, đôi chân mảnh khảnh hiện ra
trước mắt,
ánh đèn màu vàng cam lờ mờ nhàn nhạt chiếu xuống cơ thể càng
tăng thêm
vẻ mị hoặc của cô.
Bàn tay tàn sát bừa bãi, mặc kệ phản kháng cực lực của cô,
đem vật mỏng sau cùng thoát đi.
“Cô xem
điều kiện của cô tốt như vậy. Sau khi được tôi dùng qua, khẳng
định vẫn
còn có rất nhiều gã đàn ông tình nguyện dùng hàng đã dùng rồi
này.”
Lời vũ nhục lạnh như băng chà đạp lên lòng tự trọng duy nhất
còn sót lại của Kiều
Tâm Du, nước mắt thấm ướt khuôn mặt cô, toàn thân khẽ phát
run giống như giờ phút này đang ở địa ngục mà tiếp nhận ngàn vạn nhát chém.
Khóe miệng
Nhâm Mục Diệu hiện lên nụ cười tà nịnh giống như bông loa
kèn nở rộ, hơi thở mang theo tội ác hủy diệt hết thảy: “Đều là cô gây ra, chính
cô là
người gây nên mọi chuyện.”
Kiều Tâm Du chậm chạp mở miệng: ” Tại sao anh đem tất cả mọi
chuyện đẩy lên trên
người kẻ khác mà không phải chính anh gây ra? Nói không chừng,
chính
những việc ác anh làm khiến cho ông trời muốn trừng phạt
anh, cướp đi
người yêu của anh.”
Đôi mắt sâu thẳm của Nhâm Mục Diệu giống như phủ một tầng
sương mù làm cho người ta không dò xét được tâm tình của hắn. Giống như hắn xây
một bức tường rất cao, rất cao bao quanh trái tim mình, bởi vì trái tim hắn rất
yếu ớt,
không thể không dùng vẻ bề ngoài cứng rắn để bảo hộ.
Thật lâu
sau Nhâm Mục Diệu cũng không có bất kỳ động tác gì. Thẳng đến
khi Kiều
Tâm Du cảm thấy lạnh, khẽ phát run ho khụ khụ một tiếng.
Điều này
làm cho hắn phục hồi tinh thần, đứng dậy nới lỏng tay Kiều
Tâm Du, lạnh
lùng thản nhiên nói một câu: “Thật là mất hứng.” Sau đó hất
tay rời đi.
Kiều Tâm Du ngẩn ngơ nhìn trần nhà, không khí tháng mười một
lạnh giá làm cô tựa hồ bị đông cứng, vẫn duy trì tư thế ban đầu, không động một
bước.
Mặc dù hắn
đã rời khỏi nhưng trong không khí vẫn tràn ngập mùi rượu
nhàn nhạt, còn
có cả mùi thuốc lá. Đây đều là hương vị trên người hắn.
Nếm đủ khuất nhục, nước mắt từ từ rơi xuống như dây ngọc
trai bị đứt.
Khi nào mới kết thúc đây?
————————————————-
Một chiếc xe thể thao màu bạc giống như tia chớp vụt qua ngã
tư đường vắng vẻ.
Nhâm Mục
Diệu nghẹn một bụng khí điên cuồng lái xe đến câu lạc bộ
Hoàng Đình,
ngay lập tức hắn cần tìm một nữ nhân để giải quyết nhu cầu
cùng với lửa
giận của bản thân.
Đàn bà chết tiệt! Hắn thầm mắng một tiếng, một cước đạp lên
chân ga.
Câu lạc bộ
Hoàng Đình là hắn cũng bạn tốt Đinh Hạo Hiên rảnh rang không
có việc gì
làm mở ra, hiện tại tuy rằng quyền kinh doanh không ở trong
tay nhưng
hắn vẫn nắm giữ một nửa cổ phần.
Khách của
câu lạc bộ đều có địa vị trong xã hội thượng lưu, không phải
quan thì
cũng là thương nhân. Có được thẻ VIP của câu lạc bộ Hoàng
Đình chính là
một sự tượng trưng cho thân phận, nhưng không phải ai có nhiều
tiền đều
có thể có được mà phải tiến hành tổng hợp đánh giá mới cân
nhắc quyết
định.
Nằm trên đoạn đường hoàng kim, câu lạc bộ Hoàng Đình trang
hoàng tráng lệ, nơi nơi tràn ngập mùi vị xa hoa.
Nhâm Mục Diệu đi thằng đến quán bar, trước tiên hắn muốn giải
trừ lửa giận trong lòng, rượu chính là thuốc tê tốt nhất.
Ánh sáng màu lam thanh u chậm rãi phiêu dật, âm nhạc du
dương uyển chuyển khoan thai phiêu đãng.
Mùi rượu nhàn nhạt trộn lẫn cùng đủ loại nước hoa chính là
hương vị bóng đêm mê tình.
Nhâm Mục Diệu trời sinh khí chất vương giả làm cho hắn đi đến
nơi nào cũng đều trở thành trung tâm.
Một cô gái
diêm dúa mặc lễ phục dạ hội màu đen hở hang đi về phía hắn:
“Tiên sinh
uống rượu một mình sao?” Thanh âm dịu dàng mềm yếu dường như
muốn làm
người ta tan chảy.
Nói xong,
cô ta lập tức ngồi xuống bên người Nhâm Mục Diệu, sau đó cố
ý nghiêng
người về phía trước, loay hoay làm cho rãnh ngực của mình lộ
ra.
Nhâm Mục Diệu ngửa đầu uống ly rượu Whiskey đậm đặc, không
thèm liếc mắt nhìn cô gái diêm dúa bên cạnh.
Người này,
cô gái nhận định Nhâm Mục Diệu chính là người đêm nay của
mình, cô kiên
quyết không buông tha cầm lên một ly rượu đỏ nhẹ nhấp một ngụm,
kề sát
lỗ tai hắn mị hoặc nói: “Vì sao không mời người ta uống một
chén chứ?”
Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên thật giống như đang mời gọi người
ta đến
nhấm nháp. Cánh tay tinh tế non mềm giống như dây leo từ từ
quấn lấy
cánh tay hắn, tiếp theo là lồng ngực của hắn, thấy hắn không
có phản
ứng, cô to gan hơn, đưa tay tham lam tiến vào trong áo sơmi,
chạm vào
vùng da cường tráng của hắn.
“Cút!” Lời
nói lạnh như băng từ trong miệng hắn bất ngờ phun ra. Nhâm Mục
Diệu bỗng dưng đứng lên, cô gái nửa người đang dựa trên người hắn, trọng tâm
không ổn định nên chật vật ngã lăn trên mặt đất.
Sắc mặt của cô gái xinh đẹp một hồi trắng bệch, cô đã chủ động,
vì sao hắn còn
không chút động lòng. Cô chính là nữ hoàng ở nơi này, có bao
nhiêu đàn
ông muốn cùng cô hoan ái mà hắn lại…………
Trước kia,
Nhâm Mục Diệu đối với loại phụ nữ chủ động đưa đến cửa này
cũng không tệ lắm, không từ chối. Nhưng hôm nay trong lòng không hiểu vì sao một
trậ