
chau chặt, “Tâm Du đã biết
tới sự tồn tại của Khả Linh.”
“Đối với chuyện này, tôi chỉ có thể cho cậu ba chữ —— rất đáng đời!” Đinh Hạo
Hiên thẳng thắn, “Cậu cho rằng mình rất quan tâm Tâm Du, đã đủ hiểu cô ấy,
nhưng năm năm trước, bệnh tình của cô ấy nghiêm trọng vậy, cậu lại chẳng biết
gì...”
Nhâm Mục Diệu cắt đứt lời Đinh Hạo Hiên, “Cô ấy vẫn luôn giấu giếm tôi!” Hắn
hết sức biện giải cho mình.
“Lừa gạt? Tại sao cô ấy lại muốn lừa gạt cậu? Còn không phải là vì cô ấy không
muốn cậu lo lắng sao, tại sao cô ấy phải chọn cách rời đi, còn không phải là vì
không muốn trở thành gánh nặng cho cậu sao. Cậu
thân là chồng của cô ấy, miệng nói miệng kêu rất yêu cô ấy, muốn chăm sóc cô ấy
cả đời. Chẳng lẽ lúc cô ấy giấu giếm bệnh tình, cậu chưa hề có cảm giác khác
thường nào sao?” Đinh Hạo Hiên lại uống tiếp một ly rượu mạnh, một phen nói hết
suy nghĩ trong lòng.
Đôi mắt Nhâm Mục Diệu càng thêm đen, trầm tư suy nghĩ về lời nói của Đinh Hạo
Hiên, một cảm giác áy náy tự trách đè nặng trên ngực hắn. Hắn vẫn chỉ để ý đến cảm thụ của mình, vẫn yêu cầu Tâm
Du tha thứ cho hắn, nhưng chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh người khác, vì cô
mà nghĩ tới lập trường của cô.
Cô khóc nhiều như vậy, trong lòng có bao nhiêu uất ức, phát tiết với hắn chỉ
một lần là xong sao?
Nhâm Mục Diệu lập tức để ly rượu xuống, xoay người rời đi ngay, nhưng cánh tay
lập tức bị Đinh Hạo Hiên kéo lại.
Hắn đáng thương nhìn Nhâm Mục Diệu, “Ngồi đây uống rượu với tôi được chứ?”
Đinh Hạo Hiên rơi vào cuộc tình chân thật thâm sâu, lúc này hắn làm cho hai
người họ như biến thành một đôi GAY, cả người Nhâm Mục Diệu nổi hết cả da gà.
“Tôi muốn về nhà chăm sóc vợ!” Nhâm Mục Diệu lập tức rút tay ra.
————
“Tích tắc, tích tắc...” Đồng hồ báo thức vẫn giữ vững tiết tấu đi qua đi lại.
Chiếc đèn bàn lúc này vẫn như cũ phát ra luồng sáng chói mắt, xua tan màn đêm
tối tăm mờ mịt trong phòng làm việc.
Kiều Tâm Du mệt mỏi xoa xoa mi tâm ở giữa hai mắt, dù đã uống thuốc, nhưng cảm
giác đau đầu tới mức muốn xé tan óc vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt. Mắt cô cay
cay chảy ra những giọt lệ mặn chát, cô cảm thấy sức chống đỡ của thân thể mình
đã tới cực hạn.
Nét bút cuối cùng được đặt xuống, hoa văn trên mặt nhẫn cuối cùng đã được hoàn
thành. Cô để bút xuống, xoa đầu đứng lên, thân thể chợt nghiêng ngã, trước mắt
tối đen như mực.
Cô lập tức đứng dậy, lảo đảo đi thẳng vài bước, đầu gối đụng phải thứ gì đó,
tiếp theo, trọng tâm lập tức không vững, “Rầm ——” một tiếng, đụng phải một chậu
hoa, cô té xuống đất.
Bước lên lầu, Nhâm Mục Diệu nghe được âm thanh phát ra từ phòng làm việc, lập
tức vọt vào.
“Tách!” Bật tất cả đèn trong phòng làm việc lên, ngọn đèn nhỏ trên trần nhà
lộng lẫy sáng chói như ánh sao.
Ánh đèn êm dịu như nước tỏa sáng ra bốn phía, lập tức tan ra, lấp đầy từng góc
nhỏ.
“Tâm Du!” Nhâm Mục Diệu thấy cô té lăn trên đất, vội đỡ cô lên, “Sao em lại
không cẩn thận để vấp té vậy, có bị thương không?” Ngay sau đó, hắn kiểm tra
bàn tay và đầu gối của cô.
“Anh... Sao anh lại ở đây? Không phải anh đã đi ra ngoài rồi
sao?” Kiều Tâm Du ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc trên người hắn, nói, “Anh
uống rượu à?”
Nhâm Mục Diệu không để ý đến lời của Kiều Tâm Du, chầm chậm vén váy ngủ lên,
trên đầu gối đã xuất hiện vết bầm, “Em xem xem, đầu gối đã xanh mét rồi.”
Kiều Tâm Du cúi đầu, tầm mắt lần nữa trở nên mơ hồ, dường như trước mắt cô có
một lớp kính mờ, cô sờ sờ hai mắt của mình, “Kính của em đâu? Mục Diệu, tìm
giúp em đi, kính của em đâu rồi?”
Nhâm Mục Diệu nghi ngờ nhìn cô, “Tâm Du, mắt em cận bao nhiêu độ thế?”
Kiều Tâm Du vì không muốn
lộ ra sơ hở, cô lựa chọn cách trốn tránh vấn đề, “Cả người anh đầy mùi rượu,
hôi chết, còn không mau đi tắm đi!”
Nhâm Mục Diệu nhặt cặp kiếng rơi bên cạnh chân cô, giúp cô đeo lên, “Tâm Du,
mắt em bị sao thế? Từ khi nào thì độ cận lại lên nhanh vậy?”
Đeo kính lên, mọi thứ trở nên rõ ràng, cô quay đầu nhìn về phía Nhâm Mục Diệu,
tỉ mỉ nhìn chằm chằm gương mặt hắn, chậm rãi vươn tay muốn chạm vào, “Em rất
muốn mình vĩnh viễn có thể nhìn anh như thế này. . . . . .”
Nhâm Mục Diệu bắt được tay cô, lôi kéo, áp cô vào lồng ngực, “Em sẽ không sao
đâu, dù tương lai phải đối mặt với chuyện gì, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, vĩnh
viễn đều ở bên em.”
“Em sợ lắm, thực sự rất sợ. . . . . .” Giọng
Kiều Tâm Du nghẹn ngào, giữa những đoạn ngắt âm lộ ra ưu thương vô hạn.
Bóng tối vô tận, mênh mông mịt mù, cô còn có thể kiên trì sao?
Nhâm Mục Diệu đột nhiên cảm thấy mình thật sự chưa hiểu rõ cô.
Mỗi ngày, vì sinh hoạt giống như một người bình thường, rất hay giả vờ mình là
một người rất kiên cường, giống như một bước tường được kiến tạo vô cùng cứng
chắc, để những người quan tâm cô không vì cô mà lo lắng, thật ra thì bức tường
kia chỉ đang giúp cô che giấu vẻ mềm yếu của chính mình.
Nhâm Mục Diệu vỗ nhẹ phía sau lưng cô, “Không cần phải sợ, còn có anh ở bên
cạnh em. Lần trước em đã tự mình quyết định một lần, lần này, đến lượt anh có
được không, đồng ý giải phẫu nhé.”
“Được!” Kiều Tâm Du gậ