
hải
làm gì đây. . . . . .”
Đột nhiên,
một đoạn nhạc Piano du dương vang lên, Kiều Tâm Du cầm lấy
điện thoại,
thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “Phương Đình”, một khuôn
mặt tươi
cười như ánh mặt trời rực rỡ hiện lên trong đầu cô, khóe miệng
cô không
khỏi giương lên.
Hít sâu một hơi, kiềm chế nội tâm bi thương, lập tức ngụy tạo
một vẻ mặt khác, bắt đầu lên tiếng –
“Alo!” Bên tai truyền đến thanh âm trong suốt, giống như loại
thủy tinh sáng trong.
“Phương
Đình, thật xin lỗi, ngày hôm qua trong nhà có chút chuyện,
cho nên em
không đi xem phim được, anh chờ có lâu không?” Thanh âm của
cô khôi phục giống như ngày thường.
“Không có! Hôm qua không đi xem được thì còn lần sau! Nha đầu
ngốc không cần tự trách.”
Có thể cả
đời là nha đầu ngốc của anh thì tốt rồi, “Phương Đình, cám
ơn anh!” Đây
là lời thật lòng, lần đầu tiên có người yêu thương cô, chiều
chuộng cô
như vậy.
“Em không có chuyện gì là anh yên tâm rồi, anh còn có ca phẫu
thuật, buổi tối có thể gặp mặt không?” Anh cẩn thận hỏi.
“Thật xin
lỗi! Gần đây em hơi bận.” Vì bắt đầu từ hôm nay, cô không
còn tự do nữa, cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi của người khác mà thôi.
“Đã nói với em, trước mặt anh đừng nhắc ba chữ ‘thật xin lỗi’,
nếu không, anh sẽ giận.”
Kiều Tâm Du thở dài nói: “Được.” Bọn họ nhất định chính là
hai đường thẳng cắt
nhau, từng có khoảng thời gian ngắn ngủi gặp gỡ, sau đó càng
lúc càng
xa. . . . . .
———————
Nhâm Mục
Diệu rất nhanh phái tài xế tới đón cô, hành lý chỉ là chiếc
va li nhỏ,
không có quá nhiều đồ đạc, ở tại Kiều gia mấy năm như vậy,
cũng chỉ như
một ngưới khách qua đường, bất cứ lúc nào cũng có thể phải rời
đi.
Bởi vì cậu
đi công tác ở nước ngoài, cho nên không có ai đưa tiễn, cô cứ
như vậy
lẳng lặng rời đi, như chưa bao giờ xuất hiện ở nơi này.
Tài xế chở
cô đến một ngôi biệt thự theo phong cách châu Âu ở vùng ngoại
ô, có vườn hoa, bể bơi trang hoàng lộng lẫy, nơi này hẳn là lâu đài của hắn!
Không biết ở đây rồi sẽ như thế nào?
Nhâm Mục
Diệu là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Nhâm thị, từ sau
khi hắn du học trở về nước liền tiếp nhận Nhâm thị, cùng với đầu óc hơn người
và sự
quyết đoán, nhanh chóng mở rộng quy mô Nhâm thị, bất động sản,
tài
chính, ẩm thực, giải trí. . . . . . Sở hữu rất nhiều tài sản,
cũng thành công đưa tập đoàn lên hàng đầu thế giới.
Dĩ nhiên,
hắn còn có mị lực của đàn ông, loại mị lực thu hút tất cả mọi
người,
khiến người khác như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Tin đồn
hàng năm
của hắn chiếm biết bao nhiêu mặt bìa tạp chí. tốc độ thay phụ
nữ còn
nhanh hơn thay quần áo.
Kiều Tâm Du quan sát từ đồ gia dụng trong nhà, đến rèm cửa,
thảm trải, cái nào cũng là đồ tinh phẩm nhập khẩu. Trên vách tường còn treo một
bức tranh là
bút tích của một tác giả danh tiếng.
Nhưng Kiều
Tâm Du cảm thấy đợi ở đây rất áp lực, không cách nào hô hấp
thoải mái.
Cuối thu, đêm đến rất nhanh, không bao lâu sau màn đêm liền
đổ ập xuống.
Trên bầu trời chỉ có vài đốm sáng sao, màn đem càng thêm lạnh
lẽo, tịch liêu.
Cuối cùng, Kiều Tâm Du mệt mỏi đặt mình ngồi trên ghế salon.
Nhâm Mục
Diệu đẩy tấm cửa kính trong suốt ra, bên trong tối om. Đôi
lông mày hắn
nhăn lại, cô gái này dám can đảm phản kháng lại mệnh lệnh của
hắn?
Hắn bấm
công tắc, bật chiếc đèn treo thủy tinh lộng lẫy. Ánh sáng
chói mắt trong nháy mắt tỏa ra, sưởi ấm từng ngóc ngách trong phòng lớn.
Hắn liếc
mắt nhìn thân hình gày gò, bất động trên ghế so pha, cười khẩy
nói: “Tôi còn tưởng rằng cô cương trực công chính lắm, thì ra vẫn chịu khuất
phục.”
Kiều Tâm Du chậm rãi ngẩng đầu, không e sợ mà nhìn thẳng vào
hắn: “Anh sẽ buông tha tôi sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi ngược một câu khiến Nhâm Mục
Diệu phải suy
nghĩ lại.
Nhâm Mục
Diệu khẽ nhíu mày, trước đây hắn cho rằng cô gái này yếu đuối
giống khối đậu hủ không chịu nổi một chút đả kích, dần dần phát hiện ra sự quật
cường, không chịu khuất phục của cô. Điều này châm lên thích
thú trong
hắn, dường như trò chơi trả thù sẽ vui vẻ hơn so với dự
tính.
“Đúng! Chỉ
cần là thứ Nhâm Mục Diệu tôi muốn lấy, thì nhất định sẽ liều
lĩnh dùng
mọi cách để có được. Cho nên cô không phản kháng là đúng, nếu
không đến
lúc đó cô mất đi sẽ càng nhiều hơn mà cũng chỉ có duy nhất một
kết quả – cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.”
Sự tàn ác
hiện lên trong ánh mắt Nhâm Mục Diệu, một loại băng diễm phủ
lên khuôn
mặt tuấn tú như đá cẩm thạch của hắn. Hắn nghiêm nghị quét
ánh mắt nhìn
đến rương hành lí bên cạnh Kiều Tâm Du, hỏi: “Sao không thu
dọn sắp xếp
lại cho tử tế?”
“Tôi không biết mình ở phòng nào” Ánh mắt cô mất tự nhiên,
cúi đầu nhìn chằm chằm hành lý của mình.
“Phòng ngủ
chính!” Nhâm Mục Diệu cởi âu phục, tháo cà vạt ném lên người
cô:” Tôi
tắm trước, hi vọng lúc đi ra cô đã đem hành lý sắp xếp gọn
gàng.” Hắn đi lên phòng ngủ chính trên tầng hai.
Kiều Tâm Du giống như một người vợ nhỏ, dè dặt cẩn thận đi
theo phía sau hắn.
Gian phòng
này rộng đến mức dọa người. Phong cách giản dị, sử dụng gam
màu đen
trắng, thể hiện k