XtGem Forum catalog
Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323935

Bình chọn: 8.5.00/10/393 lượt.

g nói, thì đã bị cắt ngang.

“Không có tác dụng gì đâu.” Mẹ cậu bé cố gắng kìm nén lòng mình, quay đầu đi nơi khác không thèm nhìn cậu. “Con nhất định phải đi! Nhất định phải sang Mỹ với cậu.”

Câu nói của mẹ khiến mắt cậu bé ngấn lệ, nhưng cậu bé bướng bỉnh đã cố cắn môi kìm không cho nước mắt trào ra. Cậu lặng lẽ nhìn mẹ, dùng ánh mắt của mình để nói lên sự bất mãn và phản đối.

Tôi bị tình cảm tổn thương sâu lắng của cậu bé làm cho rung động, không nén lại được nên bước về phía trước, vừa khuyên nhủ, vừa giải thích: “Dù sao thì cậu nhóc này cũng không muốn đi, nếu vậy thì hãy cho cậu bé ở lại đi...”.

“Cô à!” Mẹ của cậu nhóc nhăn mày, không vừa ý nói với tôi. “Cô không phải là người thân hay bạn bè của chúng tôi, hơn nữa cô cũng không hiểu sự tình của gia đình chúng tôi, đối với chúng tôi, cô chỉ là một người xa lạ, nên mong cô dừng có xen vào việc con cái của gia đình chúng tôi.”

Mẹ cậu bé lạnh lùng nói rõ cho tôi biết giới hạn của tôi. Tôi muốn phản bác lại, nhưng không hiểu sao những câu định nói cứ bị chặn lại. Bà ấy là mẹ của cậu bé, tôi làm sao mà có thể nghi ngờ tình cảm của một người mẹ đối với con mình cơ chứ? Giống như mẹ tôi vậy, thậm chí mẹ còn dùng cả tính mạng của mình để đổi lấy sự sống cho tôi.

Có thể bà ấy cho rằng, sau khi con được ra nước ngoài, sẽ có môi trường tốt hơn để phát triển, chẳng phải thế sao? Làm sao tôi lại có thể xen vào chuyện của gia đình nhà người ta trong khi chẳng hiểu chuyện gì.

Nghĩ như vậy, nên tôi chọn cách im lặng.

Nhóc à, chị không thể giúp em được nữa.

Lúc này, chúng tôi đã đến trước cửa sân bay. Trong tiền sảnh sân bay, loa đang vang lên thông báo soát vé để lên máy bay, hình như đúng là chuyến bay của bọn họ, nên người đàn ông như lực sĩ vội bước nhanh hơn.

Tôi nén lòng quay lưng lại phía bọn họ, nhưng...

“Chị ơi!”

Một tiếng gọi, khiến cho tôi định bước đi cũng phải dừng lại.

“Chị ơi, vừa rồi chẳng phải chị đã đồng ý là sẽ không bao giờ rời xa em sao? Chẳng phải chị đã đồng ý như vậy sao?” Giọng nói của cậu bé đằng sau lưng tôi cứ thế vang lên, cậu bé hỏi tôi với giọng rất nhỏ, nghe rất tủi thân.

Nhưng...

Tôi chỉ là một người xa lạ... Người thân của cậu bé sẽ chăm sóc cậu tốt hơn. Tôi cũng có việc phải làm. Tôi phải tìm được Hứa Dực. Tôi làm gì có khả năng để giúp cậu bé.

“Xin lỗi...” Tôi dùng lời nói xin lỗi để thay cho câu trả lời của mình.

Không giúp được em, thực sự... xin lỗi.

Không dám quay đầu lại, vì tôi biết rằng tôi không thể làm ngơ trước ánh mắt của cậu bé, hơn nữa cho dù có quay đầu lại thì cũng chẳng làm được gì... Tôi thầm nhắc nhở mình như vậy, nhưng vẫn không kiềm chế được, vội quay đầu lại.

Vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt bị tổn thương của cậu bé. Hình như cậu bé đã hiểu ra rằng có phản ứng nữa thì cũng không có tác dụng, nên cam chịu theo số phận mà không vùng vẫy nữa, chỉ nói với tôi với giọng rất mạch lạc: “Chị, em tên là Tiểu Phi, chị nhất định không được quên em đấy!”.

“Tiểu Phi!” Tôi nhắc lại, sau đó ra sức gật đầu.

“Chị, Tiểu Phi sẽ nhớ chị, chị cũng phải nhớ Tiểu Phi...”

“Được.”

Tôi dùng ánh mắt để tiễn họ đi vào cửa đăng ký lên máy bay, rồi đứng thẫn thờ một lúc lâu.

Sao tôi lại cảm thấy đau?

Sao tôi lại cảm thấy buồn như vậy, sao lại... đau lòng như vậy?

Mới quen và ở bên cậu bé trong một khoảng thời gian ngắn như thế tại sao lại có sức ảnh hưởng lớn nhường này?

Khi tôi ra khỏi sân bay, từ trên bầu trời vọng xuống một âm thanh đinh tai nhức óc. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc máy bay đang bay lên trời cao vút, phả ra một đường khói trắng cô đơn nhàn nhạt.

Tôi biết, trong chiếc máy bay đó, có một cậu bé mặc bộ vest nhí có nụ cười còn trong sáng hơn cả bầu trời, có lẽ cậu bé bướng bỉnh đang khóc. Cậu bé đã đưa cô bé lạc đường trở về nhà, nhưng lại không có cách nào làm cho mình được ở lại bên bố mẹ. Ngoài ra, cậu bé còn gặp một người chị nói mà không biết giữ lời hứa...

Tiểu Phi, xin lỗi em...

Tiểu Phi, tạm biệt.

Tùy tiện, kiên cường, đều là những cái cớ, đúng không?

Đều là những cái cớ khát khao giành lấy được tình yêu.

Cho nên, nếu như cậu phát hiện ra...

Mong cậu hãy nắm chặt lấy bàn tay đưa ra trước mặt cậu,

Đừng để tình cảm giữa hai người có bất cứ một khoảng cách nào dù là nhỏ nhất.

Khó khăn lắm mới định thần lại được, tôi chợt nhớ ra là mình còn phải đi tìm Hứa Dực.

Thời gian hiện trên đồng hồ lớn bên ngoài cửa sân bay nhắc nhở tôi, thời gian một tiếng sắp hết rồi, chuyến xe Fly sắp chuyển bánh.

Tôi nên ở lại đây tìm Hứa Dực hay lên xe đến trạm tiếp theo để tìm?

Nhưng xem ra có lẽ Hứa Dực không ở nơi này. Mặc dù thời gian một tiếng vừa rồi gần như là dành hết cho cậu bé đó, nhưng tôi cũng không bỏ qua bất kỳ một cơ hội tìm kiếm nào, thế nên, cứ đi đến trạm tiếp theo thì hay hơn.

Tôi nhớ tên trạm sau là Ống heo không vui.

Cái tên này quả thực rất thú vị, khiến tôi hơi hiếu kỳ, không biết rốt cuộc đó là nơi như thế nào. Sau khi quyết định, tôi chạy ra khỏi sân bay với tốc độ nhanh nhất.

Bác lái xe, nhất định bác phải chờ cháu đấy nhé!

Tôi thở dốc, chạy được đến trạm xe, thấy mọi