XtGem Forum catalog
Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323312

Bình chọn: 7.00/10/331 lượt.

nh từ chối, nhưng cậu ta không cho tôi lấy một cơ hội nào mà đã vội quay lại ra lệnh: “Đi nào”.

“Này... này... này...” Tôi còn chưa đồng ý mà.

“Cậu có hai lựa chọn, thứ nhất tôi đi ăn quán hàng rong với cậu, thứ hai là cậu đi ăn quán hàng rong với tôi.” Cậu ta quay lại cười nhìn tôi rồi hỏi: “Chọn cách nào?”.

Cậu ta đang cố ý dùng nụ cười ấm áp đầy vẻ ga lăng để mê hoặc tôi!

Bỗng nhiên bao hoài nghi trong lòng tôi lúc trước tự dưng biến đâu mất, tôi bất giác tiến theo bước chân cậu ta.

“A! Im lặng nghĩa là chấp nhận cả hai lựa chọn nhé.” Cậu ta dẫn tôi qua đường, rẽ vào một ngõ nhỏ, rồi lại đi tiếp hai trăm mét nữa.

“Đến rồi.”

Cậu ta dừng bước, quay người lại nhìn tôi.

“Đây là phố đêm?” Nơi này giống phố đồ ăn vặt, có rất nhiều hàng rong. Điều khiến tôi bất ngờ là ở đây không có bất kỳ một vị khách nào.

“Cậu thích ăn gì?” Giọng cậu ta có vẻ hưng phấn.

“Tại sao...” Tôi lo ngại định nói ra điều nghi ngại trong đầu.

Tại sao phố ăn vặt lại không có lấy một vị khách nào? Không có khách đến ăn, họ vẫn bày hàng làm gì chứ?

“Nhất định cậu phải hỏi nhiều điều thế sao? Thật đúng là bà chị lắm điều.” Cậu ta bước nhanh đến chỗ tôi, kéo tay tôi lôi về phía trước.

Tôi giống như bị điện giật, làn da chỗ tiếp xúc với tay cậu ta tự nhiên có cảm giác hơi tê tê.

Cậu ta, cậu ta đang kéo tay tôi sao?!

Nhưng kỳ lạ là tôi không gạt tay cậu ra, mà ngược lại, hình như tim còn đập nhanh hơn...

Mình làm sao thế này?

Liệu đây có phải triệu chứng của bệnh đần độn không?

Đúng lúc đang có cảm giác đờ đẫn ấy thì một hình ảnh thật thân quen vụt hiện lên trong đầu tôi.

“Vậy thì, bây giờ chúng ta đi ăn quán vỉa hè đi.”

“Đồ ăn ở đây rất rẻ, như vậy, Hy Nhã phải mời tớ ăn dài dài đây.”

“Trông nét mặt cậu rất khó coi, ha ha.” Hứa Dực vừa ăn chả cá vừa cười thật rạng rỡ. “Có muốn nếm thử không? Mùi vị rất đặc biệt đấy.”

“Tôi không thèm ăn đồ thừa của cậu!”

“Hy Nhã chê tớ ư? Không sao, chỉ cần Hy Nhã đồng ý ở bên tớ là được rồi.”

...

Trước đây, Hứa Dực cũng đã từng đưa tôi đi ăn hàng rong, nhưng giờ cậu ấy đang ở đâu cơ chứ?

Có lẽ là nhớ lại chuyện quá khứ nên tôi thấy lưu luyến. Tôi thất thần nhìn mọi thứ ở đây mà quên mất rằng mình phải giằng cánh tay ra khỏi tay cậu ta.

Nụ cười trước mặt sao mà thân quen đến thế, cảnh vật xung quanh dù lạ lẫm nhưng sao vẫn có cảm giác thân thuộc.

Khiến tôi như được trở về với quá khứ.

“Muốn ăn gì nào?” Cậu ta quay lại hỏi tôi.

Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, trong giây lát như xuất hiện ảo giác. Như thể người đang kéo tay tôi, hỏi tôi muốn ăn gì lúc này là Hứa Dực, như thể chỉ trong giây lát nữa thôi, cậu ấy sẽ cười thật to, và nói như đùa với tôi rằng:

“Tớ thích cậu đấy. Hy Nhã ạ.”

Cảnh tượng ấy xuất hiện trong mắt tôi ngày càng chân thực, rõ nét hơn. Là trùng hợp sao?

Có đúng là trùng hợp không?

Hứa Dực?!

Tự nhiên tôi hoảng hốt lấy hết sức giằng lại cánh tay đang bị cậu ta kéo.

“Sao thế?” Cậu ta cũng dừng lại.

“Không có gì.” Tôi chột dạ quay đầu lại, vừa nãy suýt nữa đã nhầm tưởng cậu ta chính là Hứa Dực, người tôi đang kiên trì và quyết tâm tìm kiếm, người mà tôi sẽ không bao giờ để rời bỏ tôi một lần nữa. Vậy mà lúc này tôi đang làm gì thế này? Bị một chàng trai không quen biết kéo tay lôi đi ăn hàng rong...

Bỗng dưng trái tim tôi nhói đau. Rõ ràng không thể ăn được đồ ăn hàng rong ven đường, nhưng để có cơ hội được ở bên tôi, Hứa Dực đã đưa tôi đi ăn mà giả vờ như không có việc gì, và còn một lần đuổi theo tôi nhanh hơn cả xe buýt, và luôn miệng thích nói tôi nữa... Bao hình ảnh thân quen của Hứa Dực cứ lần lượt vụt bay xuyên qua người tôi, khiến tôi thấy đau đến xé gan xé ruột.

“Hy Nhã, tớ sẽ chứng minh cho cậu xem, tình cảm của tớ có dành cho cậu không phải chỉ là nhất thời, tớ có thể thích cậu rất lâu rất lâu, tớ sẽ chứng minh...”

Hứa Dực, tớ đã cảm nhận được tình cảm của cậu rồi, thật sâu sắc và dài lâu.

Dài lâu đến mài mòn nỗi nhớ nhung của tớ thành một chiếc gai nhọn, chỉ cần nghĩ đến cậu là tớ giống như bị gai đâm, đau đớn, không thể nào tránh né được.

Nước mắt tôi bỗng giàn giụa.

“Có muốn uống sữa đậu đỏ không?”

“Không.” Tôi buột miệng trả lời, chẳng cần suy nghĩ, đậu đỏ đậu xanh gì tôi cũng không cần, chẳng cần gì hết... tôi chỉ cần uống cùng Hứa Dực thôi.

Nhưng đến bao giờ tôi mới tìm được cậu ấy? Tôi phải làm gì để tìm được cậu ấy đây?

“Vậy... có muốn ăn kem chiên không?”

“Không muốn, không muốn, chẳng muốn gì hết, cậu nghe rõ chưa?”

Không muốn, không muốn! Đừng khiến tôi lúc nào cũng phải nghĩ đến chàng trai cứ trốn tránh mãi để tôi không thể nào tìm được! Tôi đau lòng lắm, thật sự đau lòng lắm, tại sao cậu ấy không ra gặp tôi? Tại sao cứ bắt tôi phải tìm kiếm trong vô vọng. Liệu có phải cậu ấy thực sự không cần tôi nữa không...

Nghĩ đến những điều có thể xảy ra, càng nghĩ tôi càng thấy lo sợ hơn...

Thái độ ấy của tôi khiến cậu ta sợ.

“Cậu... làm sao thế?”

“Không... không sao.” Cuối cùng tôi cũng ý thức được sự bất thường của mình, nên cố trấn an cậu ta bằng một nụ cười giả tạo.

“Nói dối.” Cậu ta vạch trần tôi không chút thư