
sẽ báo đáp lại phần ân tình này của Lâm Tuyển, sau đó lập tức làm thủ
tục chuyển viện, không biết Lâm Tuyển liên hệ với ai, chỉ chốc lát đã
nhận được tin tốt, bệnh viện tốt nhất trong thành phố đã chuẩn bị xong
giường bệnh, tìm bác sĩ ngoại khoa tim giỏi nhất chữa trị cho đứa trẻ.
Ôn Nhung đứng một bên nhìn cả nhà Tiểu Khoai sọ lau nước mắt nắm tay
Lâm Tuyển nói năng không mạch lạc, tâm trạng thực phức tạp, cô vẫn không tin anh ta thực lòng ra tay giúp đỡ được mấy phần, nhưng cô không thể
ngăn cản hành động này của anh ta, dù sao anh ta nói không sai, tính
mạng của đứa trẻ là quan trọng nhất, cũng chỉ có Lâm Tuyển mới có khả
năng trong thời gian ngắn như vậy điều động được tài nguyên, sắp xếp
được bệnh viện cùng bác sĩ tốt nhất.
“Chính là anh chàng đó đấy, đứng giữa ấy, người cao cao, đeo mắt kính, tay đang đeo băng ấy.”
“Cô nói anh chàng rất tuấn tú đó là anh ta hả?”
Ôn Nhung nghiêng đầu, thấy hai cô y tá che miệng chỉ chỏ về phía này.
“Anh ta không phải người trấn trên thì phải? Cũng không giống người trong thôn.”
“Nghe nói là tới đây dạy học.”
“A. Nhìn qua không tồi, khó trách người ta mới đến lấy thuốc có một lần, cô đã nhớ.”
“Đúng vậy, chẳng qua là không biết anh ta bị dị ứng với cái gì, lấy
mấy loại thuốc chống dị ứng liền, chắc là không quen đất đai.”
“Thật là khổ, buổi chiều từ thôn ra hình như cũng không có xe, không biết anh ta tới bằng cách nào.”
“Ừ, lúc tôi gặp anh ta áo sơ mi cũng ướt đẫm, đầu đầy mồ hôi.”
Y tá tiếp tục líu ríu, mà Ôn Nhung đã không nghe lọt nổi câu nào nữa.
Thuốc chống dị ứng? Đầu đầy mồ hôi?
Chẳng phải anh ta nói chẳng qua anh ta chỉ trùng hợp mang thuốc theo
sao, sao anh ta có thể vì cô mà chạy một quãng đường dài như vậy tới mua thuốc?
Ôn Nhung hỗn loạn, quay đầu lại nhìn Lâm Tuyển, anh ta đang bàn bạc
gì đó với trưởng thôn, Ôn Nhung nhìn bóng dáng của anh ta, trái tim đập
nhanh đến dĩ thường, chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng cứ bồi hồi trong ngực, nóng đến mức khiến cô thở hổn hển. Mắt bỗng hoa lên, cô lắc đầu,
lập tức vịn vào bờ tường, tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy tim đập hụt hơi,
khó chịu không nói thành lời
Bên kia, bệnh viện điều một chiếc xe nhỏ, anh của Tiểu Khoai sọ được đưa lên xe, cha mẹ cậu bé ngồi lên theo.
Lâm Tuyển nói mấy câu với bác sĩ, đi tới trước mặt Ôn Nhung: “Trưởng
thôn sẽ đi cùng bọn họ vào trong thành phố một chuyến, tôi sẽ tiếp tục
liên lạc với bên kia…”
Ôn Nhung nghiêng đầu qua chỗ khác, ngắt lời anh ta: “Không cần phải nói với tôi mấy chuyện này.”
Trong dạ dày bỗng đảo lộn một trận, Ôn Nhung lập tức vịn vào tường
khuỵu xuống, đột nhiên, một thứ dịch chua chua vọt lên cổ họng.
“Ọe.” Cô che miệng, không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng lao vào phòng rửa tay nôn thốc tháo.
Chờ cô nôn xong, rửa mặt, ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa bị nữ quỷ
trong gương hù cho hết hồn, cô ghé lại gần mặt gương nhìn kỹ một chút,
mặt trắng đến không còn tí huyết sắc, ngay cả môi cũng trắng bệch như tờ giấy.
“Sao rồi?” Lâm Tuyển đứng bên ngoài đợi cả nửa ngày, thấy cô không đi ra, không nhịn được nói vọng vào trong.
“Không phải việc của anh.”
Ôn Nhung lại hắt nước lên mặt, sau đó mới chậm rãi ra khỏi phòng rửa tay.
Lâm Tuyển đứng ngay ở ngoài, cô vừa đi ra, anh ta đã chắn trước người cô, cúi đầu nói: “Nếu em thấy không thoải mái thì đi khám bác sĩ luôn
đi.”
Ôn Nhung cau mày, dùng sức đẩy anh ta một cái: “Không cần. Anh tránh ra.”
Chẳng ngờ tới cái đẩy này lại khiến cô bị ngã ngược về phía sau, cũng may là Lâm Tuyển không để ý đến cánh tay còn chưa khỏi hẳn của mình,
nhanh chóng cúi người ôm lấy cô. Ôn Nhung vốn định đẩy anh ta ra, nhưng
không hiểu tại sao lại váng vất đến chóng mặt, tựa vào ngực Lâm Tuyển,
sức lực toàn thân như bị rút sạch, nói một câu cũng thấy buồn nôn.
Lâm Tuyển sờ sờ trán cô, tay đầy mồ hôi lạnh, trái tim trầm xuống,
không đợi Ôn Nhung cự nự đã bế ngang người cô chạy thẳng đến phòng cấp
cứu.
“Bỏ tôi xuống…” Ôn Nhung biết sự chống cự này chẳng có chút ý nghĩa nào, nhưng bị anh ta ôm khiến cô xấu hổ vô cùng.
“Đã thành ra thế này rồi còn so đo nhiều thế làm gì.”
Lâm Tuyển giúp cô lấy số, đứng sau cô giám sát, Ôn Nhung chẳng còn tí sức lực nào, ngồi trước mặt bác sĩ, biết mình trốn không thoát, trợn
mắt dữ dằn trừng Lâm Tuyển một cái, đành phải chịu đựng.
Bác sĩ hỏi cô một vài vấn đề bình thường, chỗ nào không thoải mái,
khi nào bắt đầu, gần đây đã ăn gì, Ôn Nhung trả lời từng câu một, cô
nghĩ là hôm qua ăn phải tôm hỏng, cho nên cũng chẳng bận tâm mấy.
Nhưng bác sĩ này xem ra đã có chút kinh nghiệm, anh ta hỏi thêm hai
câu nữa, đột nhiên lại nói: “Kinh nguyệt của cô có đều không?”
Ôn Nhung ngẩn ra một lúc lâu, nghĩ đến việc Lâm Tuyển còn đang ngồi
bên cạnh, một trăm lần không muốn trả lời, cô hắng giọng mấy cái, cúi
đầu nhỏ giọng nói: “Không đều lắm.”
Bác sĩ tiếp tục hỏi: “Tháng này đã tới chưa?”
Ôn Nhung sắp chôn đầu xuống đất rồi, cô chẳng qua là dạ dày không
được thoải mái, nhức đầu thôi, hỏi kinh nguyệt của cô làm gì chứ!
“Bác sĩ đang hỏi kìa.” Lâm Tuyển ngồi bên cạnh nhắc nhở một câu.
“A