Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322081

Bình chọn: 7.00/10/208 lượt.

i khiến anh xen vào.” Ôn Nhung gắt nhẹ một câu, bấy giờ mới trả lời: “Vẫn chưa tới.”

Bác sĩ trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Đi kiểm tra đi.”

“Kiểm tra gì?”

Bác sĩ không nói gì, chỉ đẩy giấy khám đã ghi xong cho Ôn Nhung. Ôn

Nhung nhìn một cái, thiếu chút nữa bất tỉnh, kiểm tra cô có mang thai

hay không ư?



“Chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.” Cô đẩy

tờ giấy khám, cứng ngắc lắc đầu, sắc mặt tái nhợt đến phát xanh.

Lâm Tuyển đột nhiên lại vươn tay, cầm lấy giấy khám, không nhận thấy

bất cứ sự khác thường nào trên mặt hắn, hắn chỉ nói: “Đi kiểm tra một

lần đi.”

“Không đi.” Ôn Nhung đột nhiên nổi xung, tờ giấy khám này tựa như một củ khoai lang bỏng tay, cô vừa chạm vào đã không muốn, nói xong lập tức đứng dậy bước ra ngoài.

“Ôn Nhung.” Lâm Tuyển đuổi theo từ phía sau kéo cô lại, “Nếu em không làm, hai tháng sau bụng to ra thì làm sao bây giờ?”

“Câm miệng.” Ôn Nhung hất tay anh ta ra, có chút phẫn hận nhìn anh

ta, đôi môi khẽ phát run, cô đứng ở giữa, không thể cất bước bỏ đi, cũng không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không biết nói cái gì.

Lâm Tuyển hé môi không nói gì, im lặng một hồi, rồi nói: “Cho dù có

phải hay không, chỉ có đi kiểm tra mới biết.” Hắn dừng lại một chút, lại nói, “Sau đó mới có phương pháp giải quyết.”

Ôn Nhung lạnh nhạt nói: “Vì sao tôi phải chịu đựng những chuyện này chứ?”

Lâm Tuyển lại im lặng, vấn đề này, hắn có trả lời thế nào cũng không

đúng, hắn thử đến gần cô một bước, vừa muốn giơ tay lên nắm lấy tay cô,

cô lại nghiêng người tránh né.

Ôn Nhung hít sâu một hơi, tâm trạng đã bình ổn lại, giật lấy tờ giấy

khám trong tay Lâm Tuyển, nói: “Cho dù kết quả thế nào, phương pháp giải quyết anh nhất định phải nghe theo tôi.”

Cũng chẳng chờ Lâm Tuyển đồng ý, Ôn Nhung đã xoay người xuống lâu.

Ôn Nhung chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại dai dẳng như vậy, nhìn

những bệnh nhân đi tới đi lui, trong lòng giống như có một cây đao vắt

ngang, lo sợ bất an. Bác sĩ đẩy một đống giấy xét nghiệm qua cửa sổ

phòng hóa nghiệm, cô lập tức tiến lên lật xem, đến lần thứ ba, bác sĩ

không nhịn được nói với cô: “Cô à, không nhanh như vậy đâu, chờ tí nữa

đi.”

Lâm Tuyển nhìn cô bất an ngồi xuống, hắn đã suy ngẫm chuyện này một lượt, hạ giọng hỏi: “Nếu như có, em định làm gì?”

“Anh không thấy là không nên hỏi vấn đề đáng sợ này sao?”

“Tính toán khác nhau, thì sẽ có biện pháp ứng đối khác nhau.”

“Ứng đối, định ứng đối thế nào? Là ép tôi sinh, hay là ép tôi bỏ?”

Trong suy nghĩ của cô, Lâm Tuyển chỉ biết làm có hai việc này.

Lâm Tuyển nhíu mày, ánh sáng trong cặp mắt hoa đào hơi lay động, anh

ta hẳn là đang cười: “Ôn Nhung, đừng có nghĩ mọi việc tồi tệ như vậy, ít nhất đừng có nghĩ chuyện phát hiện mình mang thai nghĩ tồi tệ như vậy.

Tôi biết em sợ, tôi chỉ muốn nói là, không sao cả, cho dù em quyết định

thế nào, tôi cũng chấp nhận.”

Ôn Nhung nhìn vào ánh nhìn của anh ta mấy giây, sau đó cũng mỉm cười: “Lâm Tuyển, anh không lừa được tôi nữa đâu.”

Đúng lúc này, cửa sổ phòng hóa nghiệm lại chuyển ra một tập giấy xét

nghiệm, Ôn Nhung lập tức tiến lên lật tìm, rốt cục nhìn thấy tờ cuối

cùng có viết tên cô. Cô nhìn lướt qua, xem không hiểu, đành phải kéo bác sĩ hóa nghiệm hỏi: “Xin hỏi, kết quả hóa nghiệm này là có mang thai hay là không?”

Lúc cô hỏi rất căng thẳng, không ý thức được mình túm lấy cánh tay bác sĩ quá mạnh.

Bác sĩ kia liếc nhìn một cái, lập tức nói: “Có.”

Ôn Nhung không có phản ứng gì trong vòng một giây đó.

“Còn vấn đề gì nữa sao?”

“A, không, không có… cảm ơn.”

Lâm Tuyển đứng đó cách cô không xa, nhìn cô từ từ đi về phía mình,

hắn có trực giác là cô đã mang thai, vốn, hắn cho là cô sẽ mang vẻ mặt

như bị sét đánh, ai ngờ sắc mặt của cô chỉ trắng một đợt, sau đó lại đỏ

một đợt, rồi đứng trước mặt hắn, ném tờ giấy xét nghiệm lên người hắn.

Sau khi Lâm Tuyển nhận lấy giấy xét nghiệm cũng không mở ra xem, đi

theo sau cô, hai người lại quay trở lại chỗ bác sĩ kia, bác sĩ nhìn giấy xét nghiệm một chút, lại xác định thêm lần nữa là Ôn Nhung đã mang

thai.

“Lúc trước bản thân cô không có cảm giác gì sao?”

“Không có.”

“Không thấy buồn nôn, hay là hệ tiêu hóa cảm thấy khó chịu sao?”

“Hình như có một chút.”

Bác sĩ có chút bực dọc: “Rốt cuộc là có hay không?”

Ôn Nhung hoàn toàn ở trạng thái hỗn loạn, trả lời trước sau mâu thuẫn,

Lâm Tuyển trả lời thay cô: “Khẩu vị của cô ấy vẫn tốt, thân thể cũng

bình thường, không có gì khác thường cả.”

Bác sĩ đáp nhanh: “Có thể là do tố chất thân thể khá tốt nên bản thân không phát hiện ra. Nếu đã biết rồi thì sau này phải chú ý nhiều hơn,

mới chưa đầy hai tháng, ba tháng đầu có thể còn nguy hiểm hơn mấy tháng

cuối, tốt nhất là không nên vận động mạnh.”

Ôn Nhung căn bản không nghe rõ bác sĩ nói gì, anh ta nói sao cô gật

đầu thế, cho đến khi ra khỏi cửa, cô vẫn chưa phục hồi lại từ trong

trạng thái hoảng hốt đó.

Cho dù đã có chút chuẩn bị về mặt tâm lý, nhưng chuyện này quá đột

ngột, Ôn Nhung cảm thấy mình như đang lơ lửng trong không trung, dưới

chân không có lấy một điểm tựa, dư


XtGem Forum catalog