
ột cái.
Ôn Nhung nhìn em gái trong gương có chút thất thần, nói cô không biết gì, đúng là cô chẳng biết gì, nhưng cô biết, thật ra thì Ôn Tuyết cũng
chẳng cần phải chuyện bé xé ra to, nó mặc cái gì cũng là xinh đẹp nhất.
Như Bích từng bi thương nói với cô, đàn ông chính là TM* động vật sống
bằng thị giác, nhìn thấy gái đẹp thì cũng quên luôn mình họ gì, chẳng lẽ không có người đàn ông nào có thể phá vỡ quan niệm này, nhìn thẳng vào
bản chất, thấy được vẻ đẹp bên trong, biết được cái gì gọi là vẻ đẹp bên trong! Ôn Nhung một bên yên lặng gật đầu, không đúng vậy sao, ngay cả
Phó Tô cũng từng khen, anh nói Ôn Tuyết là cô gái xinh đẹp nhất anh từng thấy.
*TM: mẹ nó
“Được rồi, xuống đi.” Ôn Tuyết sửa sang xong quần áo trang điểm quay đầu nói với Ôn Nhung.
Ôn Nhung lấy lại tinh thần: “Chị không xuống đâu.”
“Tại sao?”
Ôn Nhung chống tay về phía sau, miễn cưỡng nói: “Dù sao cũng không có chuyện của chị.”
Nhà họ Ôn có một đứa con gái út hào quang sáng chói, xinh đẹp nổi
tiếng, thông minh lanh lợi, còn về đứa con gái cả kia, có ai còn để ý
làm gì. Ôn Nhung không muốn xuống dưới làm nền cho người ta, chẳng thà ở trong phòng ăn cái gì đó ngồi xem TV, chờ tối đến thì đưa bà nội về.
Ôn Tuyết đương nhiên sẽ không can ngăn, nhàn nhạt nói: “Vậy được, chị cứ ở đây đi, đừng có động vào đồ của tôi.”
“Biết rồi.”
Ôn Tuyết vừa đi, thế giới lại thanh bình trở lại.
Ôn Nhung nghịch nghịch đống váy ở dưới giường, tiện tay nhặt lấy một
cái váy dài màu đen, đứng trước gương, trong gương là một chiếc váy thật đẹp, đường may khéo léo, mềm mại nhìn trái nhìn phải đều rất đẹp, nhưng mà người đứng sau chiếc váy này, nhìn kiểu gì cũng có chút ý vị buồn
cười giống như Đông Thi nhăn mày* vậy.
Lần này cha Ôn hạ hết vốn gốc, ông không thể chờ đợi được nữa, hy
vọng mượn cơ hội đại thọ của mẹ mình, nhất quyết phải túm rể hiền Lâm
Tuyển kia lại. Song, ông ta cũng phát hiện thấy trở ngại, đứa con gái út đứng bên cạnh ông ta mà đôi mắt cứ lấp lánh đảo quanh nhìn chằm chằm
một trở ngại lớn hơn — Phó Tô. Phó Tô đứng bên trái ông ta, đẹp đẽ tuấn
dật, anh tuấn sắc sảo, thân thể dưới bộ tây trang màu đen giống như một
cây trúc, tản ra mùi vị sạch sẽ thanh tuấn. Phó Tô giống như nhận thấy
được ánh mắt của ông ta, quay đầu di chuyển tầm mắt qua, trên mặt vẫn
giữ nguyên vẻ nhàn nhạt lành lạnh, ánh mắt trầm tĩnh, nghiêm túc, thằng
nhóc này từ nhỏ đã thích dùng mắt lạnh nhìn người ta, giờ anh chỉ thoáng nâng ly lên gật đầu với cha Ôn một cái, lại quay đầu đi.
Nhưng ông ta cũng chẳng muốn thấy thằng nhóc này, phàm là người nhà
họ Phó ông ta đều ghét, hôm nay ông ta chính là muốn để cho thằng nhóc
này thấy con gái bảo bối của ông ta câu được con cá lớn Lâm Tuyển.
Lại nói Lâm Tuyển sao vẫn còn chưa tới.
Trên con đường dẫn tới biệt thự nhà họ Ôn, hai hàng cây Thường Thanh
thẳng tắp, bỗng chốc một trận gió rét lạnh thổi qua, từng đợt xào xạc,
ngẩng đầu nhìn, tối nay trăng tỏ sao mờ, bầu trời đặc biệt sáng ngời,
đúng là một ngày đẹp trời khiến cho tâm tình của người ta thoải mái. Lúc này, một chiếc limousine màu đen thong thả đi tới.
Trong xe dào dạt tiếng nhạc giao hưởng của Chopin, những nốt nhạc mềm mại thánh thót làm cho người đàn ông đang ngồi ghế sau nghe có chút
thất thần. Lâm Giám Phi nhìn về tòa biệt thự như ẩn như hiện phía trước. quay đầu nói: “Sắp đến rồi.”
Người đàn ông vẫn đang đắm chìm trong tiếng nhạc khẽ mở mí mắt, chậm rãi mở ra, con ngươi lạnh nhạt lúc này phảng phất đen như mực, sâu trong
đáy mắt lại lóe lên tia sáng, là một cặp mắt hoa đào.
Thực sự rất ôn nhu.
Hắn vung tay đeo kính mát lên: “Anh trai tôi có phân phó gì không?”
“Vẫn là hai câu kia,” Lâm Giám Phi một chữ cũng không xót thuật lại,
“Cũng không còn trẻ nữa, nên lập gia đình, thừa dịp này cưới tiểu thư
nhà họ Ôn về. Tiểu thư Ôn gia ôn nhu hiền thục, xinh đẹp như hoa, con
nhà quyền quý, còn là nhân tài của trường Đại học.”
Thấy Lâm Tuyển không có phản ứng, anh ta lại nói: “Anh định lấy cái cô Ôn Tuyết kia thật?”
Lâm Giám Phi thấy có chút kỳ quái. nhà họ Lâm trên dưới, mặt ngoài thì
là Lâm Nham đứng đầu, nhưng ngầm bên trong không ai dám vượt mặt Lâm
Tuyển, chỉ sợ anh ta ẩn đi năm năm, uy tín vẫn còn. Chuyện anh ta không
muốn, có cầm súng dí vào đầu anh ta cũng vô dụng, lần này lại từ đầu đến cuối chẳng hề dị nghị gì với sự sắp đặt của Lâm Nham, Lâm Giam Phi
không khỏi có chút khó hiểu, nhưng mà, phàm là những chuyện Lâm Tuyển
làm, luôn có đạo lý của nó.
Lâm Tuyển giống như không hề nghe thấy, cười cười, nhẹ bẫng nói: “Nhà họ Ôn sắp phá sản.”
“Đúng, còn phải trâu già gặm cỏ non.”
“Cái gì?”
Lâm Giám Phi vẻ mặt vô tội: “Là phu nhân nói vậy.”
Già, đúng vậy, để một người đàn ông đã 35 tuổi cưới một cô gái 20
tuổi, nói khó nghe một chút thì, hắn có thể làm cha cô ta cũng được.
Xe dừng lại ở cửa chính. Lâm Giám Phi nhanh chóng khom người mở cửa
xe cho Lâm Tuyển, Lâm Tuyển từ từ bước xuống xe, đứng bên cạnh Lâm Giám
Phi, hắn cũng chẳng phải vội bước vào, hắn so với Lâm Giám Phi cao hơn
nửa cái đầu, nghiêng mắt mỉm cười nhìn Lâm