
”
“….”
Tiểu ác ma kinh hãi giận dữ: “Ba ba, đừng có vũ nhục con!”
Lâm Tuyển nhàn nhạt liếc nhìn cậu nhóc một cái, nói: “Vậy giày trên
chân con đâu? Nghe thấy cô giáo Ôn tới kích động quá, ngay cả giày cũng
không đi đã chạy xuống.”
“….”
Chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo kế hoạch của cô, trận đầu không được, Ôn Nhung quyết định không ngừng cố gắng.
Phòng của Lâm Tử Hào lớn đến mức có chút khoa trương, một thằng nhóc
bé tí như hạt đậu thế mà có một cái phòng ngủ hơn 100 mét vuông, so với
cái nhà cô và Đinh cô nương đang thuê còn lớn hơn. Hiển nhiên Lâm Tuyển
đã nối hai gian phòng, làm ba tấm ngăn, bên trong cùng là giường, ở giữa có một chiếc dương cầm màu trắng, phía ngoài cùng có thể coi như là
phòng đọc sách… Ôn Nhung vừa ghen tỵ vừa khinh thường, tâm tình rất phức tạp.
Lâm Tử Hào vào phòng xong cũng lười liếc Ôn Nhung đến một cái, tâm
cao khí ngạo ngồi trước một cái giá vẽ, có khuôn có dạng ngồi vẽ cái
bình hoa phía trước.
Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, bồi dưỡng tình cảm
sâu đậm, nghệ thuật cao nhã, được ưa chuộng nhất trong giới giàu có.
Lâm Tử Hào coi Ôn Nhung như vô hình, Ôn Nhung cũng không có hứng thú
nói chuyện với cậu nhóc, liền tự mình đi lại trong phòng, đi tới bên
cạnh bàn đọc sách, phía trên sách bài tập được xếp ngăn nắp, tiện tay
cầm lấy một quyển mở ra, tất cả bài tập đều đánh dấu V, không hề thấy
dấu X còn có một bài thi số học, bánh quẩy thêm hai quả trứng*, hoa hoa
lệ lệ điểm cao nhất, tiểu ác ma này thành tích thật không phải do dựng
lên. Ngẩng đầu nhìn qua bên cạnh còn có mấy tầng giá sách, tràn ngập
sách, không thấy những quyển sách dành cho trẻ con, nhưng tứ đại danh
tác* thì có, thi từ ca phú cũng có, còn có một chồng sách tiếng nước
ngoài… Ôn Nhung lặng lẽ lách qua giá sách.
* bánh quẩy thêm hai quả trứng = 100 điểm
Tứ đại danh tác thì ai cũng biết rồi nhưng bợn cứ ghi ra: Tây Du Ký, Hồng Lâu Mộng, Tam Quốc, Thủy Hử
Đứa nhỏ này quá thật trưởng thành quá sớm, ngay cả vẽ tranh cũng đi theo phong cách trường phái ấn tượng
Ôn Nhung đột nhiên cảm thấy muốn để cho tiểu ác ma hòa đồng với các
bạn học quả thật rất khó khăn, đám con nít kia đều là mấy đứa nhóc kiêu
ngạo, lớn lên với Cừu vui vẻ và sói xám*, cùng đứa trẻ này cảnh giới kém quá nhiều, đơn giản là một sống ở thời đại 2D, một sống ở thời đại 3D,
không có cách nào đánh đồng.
*Cừu vui vẻ và sói xám: Một bộ phim hoạt hình của TQ ~~ xem vui lắm nà
“Cô nhìn cái gì!”
Chợt một tiếng gầm bật lên, Ôn Nhung phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy cái mặt bánh bao đang đùng đùng nổi giận, giận đến nỗi hai gò má bừng
lên hai đám mây hồng. Ôn Nhung vốn chỉ đứng ở phía sau cậu nhóc nhìn,
nhưng cậu nhóc vừa nói vậy, cô lại nổi lên suy nghĩ tà ác, xách lấy cái
ghế, ngồi sát xuống bên cạnh Lâm Tử Hào, dáng vẻ rất nhiệt tình quan
tâm: “Trò cứ tiếp tục đi.”
Cái mặt bánh bao của Lâm Tử Hào giống như bị nhúng vào trong nước vậy, nóng đến mức có thể bốc hơi: “Cô làm gì vậy, tránh ra!”
Có cần tức giận như vậy sao… Ôn Nhung vừa nghĩ xong, lập tức nói: “Tôi cứ không đi đó.”
Lâm Tử Hào kiêu ngạo, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Hừ, cô xem cũng đâu có hiểu.”
Ô hô, tiểu ác ma này thật đúng là không có câu nào không làm cho người ta chán ốm.
Ôn Nhung bình tĩnh nói: “Không phải chỉ vẽ cái bình hoa thôi sao, nhóc vẽ cũng chưa ra cái dạng gì cả.”
“Cái gì?” Lâm Tử Hào nghẹn đến đỏ mặt, mắt to trừng đến sắp rớt ra ngoài.
Ôn Nhung bình tĩnh, vui vẻ, mừng thầm chờ câu tiếp theo của cậu nhóc: cô biến.
Song, Lâm Tử Hào chẳng qua chỉ nhìn cô sâu xa một lúc, lại quay đầu
sang chỗ khác lần nữa: “Tôi sẽ vẽ thật đẹp. Cô muốn nhìn thì cứ nhìn,
đứng có quấy rầy.”
Chỉ thấy Lâm Tử Hào bắt đầu ngồi vẽ rất có nề nếp, Ôn Nhung ngốc một
hồi, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, loại cảm giác này giống
như mắt thấy tờ vé số một trăm vạn đã tới tay đột nhiên lại biến thành
phế thải, oán niệm rất sâu.
Vậy nên, một giờ tiếp theo, Ôn Nhung ngủ gà ngủ gật mà vượt qua.
Chuông báo thức di động vang lên đúng giờ, Ôn Nhung nhất thời tỉnh táo, vỗ vỗ mặt, nói: “Đến giờ rồi, tôi về đây.”
Không biết tại sao, sắc mặt của tiểu ác ma rất cổ quái, dĩ nhiên, Ôn
Nhung sẽ không tự mình đa tinh cho rằng cậu nhóc không nỡ rời cô.
Ôn Nhung cảm thấy vẫn là khuyên nhủ tử tế thì hơn: “Thật ra thì trò
có thể nói với cha trò đừng để tôi đến dạy nữa, tôi ở đây còn làm trở
ngại đến trò vẽ tranh, có phải không?”
Lâm Tử Hào cười cười, cái mặt bánh bao tỏa sáng hào quang, mặt mũi
đầy mùi vị tà ác: “Cô làm cho em lên lớp khổ sở, tại sao em phải để cho
cô qua thoải mái?”
Ôn Nhung ngẩn ngơ, tâm lý vặn vẹo của thắng nhóc này là như thế nào luyện thành!
Tiểu ác ma cười híp mắt mở cửa phòng giúp cho Ôn Nhung, giống như là
phạm nhân được đặc xá vậy: “Nghe cha em bảo mỗi tuần thứ hai thứ ba thứ
năm cô sẽ tới, buổi sau nhớ đừng tới trễ.”
Ôn Nhung đi xuống dưới lầu, Lâm Tuyển đang ngồi trên ghế sa lon đọc
sách, nghe thấy tiếng động lập tức xoay đầu lại, sau đó nhìn đồng hồ,
cười nói: “Cô Ôn thật đúng giờ.”
Hai cha con nhà này, đúng là giống nhau