
ôi, có phải chị chột dạ rồi đúng không, thật ra thì chị thích anh ấy đúng
không, tôi biết là chị chưa từ bỏ ý định mà.”
Nể mặt cùng là họ Ôn, lúc nhỏ còn ngủ chung một nhà, Ôn Nhung không so đo với Ôn Tuyết, cô nói với tài xế: “Lái xe.”
Ôn Tuyết đuổi theo phía sau một đoạn, từ từ bị bỏ xa, Ôn Nhung từ
trong kính chiếu hậu nhìn bóng dáng tức giận dần dần mờ mờ của con bé.
Không phải Ôn Nhung không biết tức giận, cô tự nhận là mình đã xử sự đủ
tốt, qua lại với Phó Tô từ trước tới nay đều quy quy củ củ, tuyệt sẽ
không tiến thêm bước nào, Ôn Tuyết rốt cuộc đang cảnh giác cái gì, cô
càng ngày càng không biết nên sống chung với cô em gái này thế nào.
Trong lúc đang hồ đồ hỗn loạn, Ôn Nhung nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt sửng sốt.
“Sao bác lại chở tôi đến chỗ này?”
Bác lái xe liếc cô một cái: “Cô à, tự cô nói địa chỉ mà, chính là chỗ này.”
Một lát sau, Ôn Nhung xách túi đứng trước cửa nhà Lâm Tuyển.
Không tiến tất lui, nếu tới, không có lý gì lại lãng phí mấy chục đồng tiền xe.
Ôn Nhung ấn chuông cửa, trong chốc lát màn hình sáng lên.
“Cô giáo Ôn.”
Ôn Nhung nhìn gương mặt thanh tú như nước trong màn hình, đột nhiên
cảm thấy mình tới thừa mất rồi. Mà lúc này, Văn Lam đã tự động tự phát
thay cô mở cửa. Ôn Nhung không thể làm gì khác hơn là bước vào, Văn Lam
ra đón, phong thái của cô ta cực tốt, chiếc váy dài màu lam nhạt in hoa mặc trên người cô ta vô cùng thanh thuần, thật ra thì cô ta cũng đã ba
mươi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, như vậy mà nhìn qua cũng không chênh lệch với Ôn Nhung là mấy.
Cái cô thư ký riêng này thật đúng là đúng nơi đúng chỗ, ông chủ bị thương còn quan tâm đến trông nom.
Lại nói, sao dạo này liên tiếp gặp phải cô thư ký bé nhỏ này vậy.
Ôn Nhung cười nói: “Chào Văn tiểu thư, tôi ngẫu nhiên đi ngang qua đây, nghe nói Lâm Tuyển bị thương?”
Văn Lam quét mắt nhìn qua túi đồ trong tay Ôn Nhung, êm ái nói: “Anh ấy đang nghỉ ngơi, cô giáo Ôn có chuyện gì sao?”
Ôn Nhung đang do dự có nên rời đi hay không, đột nhiên có người từ trong nhà đi ra: “Ai nói tôi bị thương.”
Giọng nói này trực tiếp khiến cho Ôn Nhung run rẩy một trận, phừn
phựt, toàn bộ các tế bào trên toàn cơ thể tiến vào tình trạng báo động
cấp một, đồng thời kêu lên: có sói thường tới, cẩn thận đánh lén. Ôn
Nhung nghiêng đầu qua nhìn Lâm Tuyển, trong lòng lập tức căm phẫn, ai
bảo là anh ta bị thương không xuống giường được, đâu có thấy người này
lưng bó thạch cao chứ, nhìn anh ta đi lại lưu loát, làm bộ làm tịch có
khác nào lúc trước đâu cơ chứ.
Lâm Tuyển cười híp mắt tiến lên trước: “Cô giáo Ôn, em thật là quan
tâm đến tôi, còn biết tới an ủi tôi.” Lâm Tuyển cố ý đặc biệt nhấn mạnh
nửa câu sau.
Ôn Tiểu Nhung âm u nói: “Ai bảo là tôi tới…”
“Lễ vật cũng mang đến, đúng là có lòng.” Lâm Tuyển không nói lời nào
đoạt lấy túi đồ Ôn Nhung xách theo, nhòm nhòm vào bên trong , “Đều là đồ tôi thích, cô giáo Ôn thật biết lựa đồ.”
Ôn Nhung cảm thấy mình đã bị cha mình đào hố, chính xác hơn là bị Lâm Tuyển đào hố.
Lâm Tuyển quay đầu nói với Văn Lam nói: “Lam Lam, chỗ tôi không có chuyện của cô nữa.”
“Dạ, vậy em về trước.” Văn Lam khẽ mỉm cười nhìn anh ta, giống như một cơn gió mát dịu.
Văn Lam lúc đi còn rất lịch sự nói tạm biệt với Ôn Nhung, Ôn Nhung
rất phỉ nhổ sự nhỏ mọn của bản thân khi không muốn gặp Văn Lam, nhưng có một số việc sức người không thể làm được.
Văn Lam vừa đi, Lâm Tuyển muốn mời Ôn Nhung vào nhà, Ôn Nhung cảnh
giác nhìn anh ta, anh ta lại cười đến là quân tử trong sáng vô tư, cái
bộ dáng đạo mạo lúc này rất khó làm cho người ta liên tưởng đến cái hành động cầm thú giữa ban ngày ban mặt anh ta đã làm hôm đó. Lâm Tuyển
không nói lời nào, chỉ nhìn Ôn Nhung, ánh mắt kia giống như đang nói,
không dám đi vào với tôi sao? Ôn Nhung cân nhắc tình hình quân địch quân ta, địch đã bị thương, chỉ cần cô cẩn thận đề phòng, quân địch cho dù
muốn tập kích cũng khó mà đắc thủ. Vậy nên Ôn Nhung lớn mật nông nổi
bước vào ổ địch.
Lâm Tuyển ngồi trên ghế sa lon, động tác anh ta chậm rãi, không biết
là cố ra vẻ ưu nhã, hay là do thắt lưng thực sự bị thương: “Sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi?”
Ôn Nhung trừng mắt nhìn, giả ngơ: “Ánh mắt gì cơ?”
Lâm Tuyển cười cười, giọng điệu rất chậm rãi: “Giận hả?”
Ôn Nhung mắt nhìn trần nhà, tùy cơ ứng biến coi như không biết anh ta đang nói gì.
“Để tôi coi em mang cho tôi cái gì… A, nhiều thuốc bổ thật, đây là cái gì, Nhung Nhung?”
Ôn Nhung vốn không muốn để ý đến anh ta, lại nghe Lâm Tuyển nói tiếp: “Em là đang hối hận đã quăng tôi ngã chứ gì?”
“Tôi hối hận đã quăng anh chưa đủ mạnh.”
“Em không cần khẩu thị tâm phi.”
“Tôi khẩu thị tâm phi chỗ nào.”
“Em không cần lo lắng, một cú ngã kia không đến nỗi ảnh hưởng đến tính phúc nửa đời sau của chúng ta đâu?”
“Cái gì?”
Lâm Tuyển lắc lắc một hộp thuốc bổ tráng dương hàng hiệu trên tay: “Đây là lần thứ hai em hoài nghi năng lực của tôi.”
Ôn Nhung định thần nhìn lại, mới đầu còn chưa phản ửng kịp đó là cái
gì, đến khi cô ý thức được, nụ cười mờ ám trên cái mặt của Lâm Tuyển kia đã khiến cho cô muốn đi SHI cho rồi. Bi