XtGem Forum catalog
Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323610

Bình chọn: 9.5.00/10/361 lượt.

éo tay cô qua nói: “Đi dạo.”

Ôn Nhung từ chối, bị Lâm Tuyển kéo đi một đoạn ngắn, sau đó lại giãy dụa cho có lệ, bị anh ta dắt đi.

Lúc này gió đêm thổi lên người, khiến cho tâm hồn người ta trở nên

thoải mái nhất, dương liễu bên hồ vẫn như cũ, thướt tha đón gió, một hồ

xuân thủy say lòng. Dõi mắt nhìn, bước chầm chậm dưới ánh trăng đều là

những đôi vợ chồng, Ôn Nhung cùng Lâm Tuyển cũng trở thành một trong số

họ.

“Làm gì lại đột nhiên dẫn tôi đi dạo?”

“Tiêu hóa.”

Ngọn lửa tình cảm lãng mạn nhỏ bé bốc lên trong lòng Ôn Nhung nhất thời bị dập tắt.

“Đùa ấy mà. Không phải em theo đuổi đời sống tinh thần sao?”

“Anh đây là đang nói muốn đưa tôi tiến vào cuộc sống của tuổi già

trước hay sao?” Ôn Nhung cố ý chỉ vào một đôi vợ chồng già trước mặt.

Lâm Tuyển nhíu mày nhìn cô.

Thỉnh thoảng, lúc anh ta mỉm cười như vậy, cặp mắt luôn khiến người

ta khó mà nắm bắt được kia sẽ lóe lên sự sinh động, giống như anh ta

thực sự đã ném hết những hờ hững cùng thâm trầm, để mặc cho cảm xúc của

trái tim được chiếu rọi dưới ánh mắt trời,

Ôn Nhung nhìn anh ta tựa lên thành cầu, nhìn mặt nước phía dưới, bên

khóe miệng có ý cười: “Em nghĩ cuộc sống sau này sẽ thế nào?”

Ôn Nhung ghé vào thành cầu, cũng cúi đầu nhìn mặt nước gợn sóng trong vắt: “Đi làm, ăn cơm, ngủ, thỉnh thoảng vui chơi giải trí một chút.”

Không có biện pháp, cô chỉ là người phàm, ăn uống no đủ là ý nghĩa quan trọng đầu tiên của đời người.

“Tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt.” Lâm Tuyển quay mặt sang, giơ lên

bàn tay đang nắm lấy nhau của bọn họ, “Chính là hiện tại như thế này.”

Ôn Nhung vừa muốn mở miệng, Lâm Tuyển lại quay đầu lại, nụ cười trở

nên đạm bạc: “Chẳng qua là, cuộc sống vĩnh viễn không thể nào đơn giản

như vậy.”

“Tại sao lại không thể? Con người chẳng qua cũng là bởi vì không biết thế nào là đủ, quá nhiều ham muốn, mưới cỏ thế biến thành lòng tham

không đáy, mọi chuyện cũng trở nên phức tạp.”

Được rồi, cô thừa nhận mình không có mục đích gì để theo đuổi, bản

thân sống tốt, làm công việc mình thích, ăn thức ăn mình thích, xem bộ

phim mình thích, nhiều nhất là thêm cái được ở cùng với người mình

thích, vậy là đủ.

“Cho nên, em chịu trách nhiệm cứ đơn giản.”

“Cái gì?”

“Đừng để tôi thất vọng.”

Lâm Tuyển cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô.

“Anh càng ngày càng được voi đòi tiên!”

Ôn Nhung lùi về phía sau một bước, vung tay đánh ra một cái, tượng trưng mà thôi.

Lâm Tuyển nhẹ nhàng đỡ lấy, kéo cô đi tiếp.

Ôn Nhung lê bước theo phía sau anh ta, nhìn bóng lưng của anh ta, lại cúi đầu nhìn hai người nắm tay nhau, mặc dù rất phỉ nhổ bản thân, nhưng vẫn không nhịn được nhếch khóe miệng lên.

Đây coi là, vui vẻ đi.



Ôn Nhung về đến nhà, vừa quay người đã bị Đinh Đinh chặn ở cửa, Đinh

cô nương đứng trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, khí thế không tầm

thường chút nào, trong mắt toát ra tinh quang mãnh liệt gieo rắc tín

hiệu “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm phạt”.

Đinh cô nương lớn tiếng phủ đầu:”Em thấy rồi nhớ, anh ta đưa chị về, chứng cứ xác thực, chị đừng mơ tưởng chống chế.”

Ôn Nhung nhìn cô nàng, cực kỳ ngoan ngoãn nói: “A, chị không muốn chống chế.” Sau đó, ung dung vòng qua Đinh cô nương.

Đinh cô nương sững sờ, cuống quít nhảy xuống từ trên ghế, đuổi theo

Ôn Nhung hỏi: “Có thật không? Chị qua lại với cha của Lâm Tử Hào thật?”

Ôn Nhung cởi áo khoác, suy nghĩ một chút: “Có thể coi là vậy.”

“…”

Sau lưng không có động tĩnh gì.

Ôn Nhung thay quần áo xong, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”

Đinh cô nương giống như bị người ta đánh cho một quyền, hai mắt

choáng váng, vất vả lắm mới ổn định lại được tinh thần, nói:”Chị nghĩ kỹ rồi?”

Ôn Nhung ngồi làm tổ trên sô pha, khó hiểu nỏi: “Có ý gì?”

Đinh cô nương vội vàng ngồi xuống cạnh co, vẻ mặt trù trừ: “Tiểu

Nhung, em thấy chuyện này chị phải tỉnh táo. Quả thật, cha của Lâm Tử

Hào điều kiện về mọi mặt đều rất tốt, nhưng anh ta lớn hơn chị nhiều

tuổi như vậy, lại còn có con rồi, mà một người đàn ông như anh ta không

thể nào không có đời sống tình cảm được, chị hiểu ý em chứ? Em cảm thấy, chị cùng với anh ta, rất thua thiệt.”

Ôn Nhung quay đầu qua, lạnh nhạt nói: “Ừm, chị hiểu, ý em là anh ta

quá già, chênh lệch giữa chị và anh ta quá lớn, chị gả qua chính là làm

mẹ ghẻ cho người ta, mà không chừng ở ngoài anh ta còn có người đàn bà

khác, phải không?”

Đinh cô nương trợn mắt cứng lưỡi, Ôn Nhung đã vạch tấm mạng che của

mấy lời ngượng ngùng kia, trực tiếp túm lấy ý tứ chân chính ở phía sau,

thật là quyết đoán!

Đinh cô nương gấp gáp: “Em… em thực sự cảm thấy không ổn.”

Ôn Nhung ngồi xếp bằng, dáng vẻ không vội không gấp, vỗ vỗ vai Đinh

cô nương trấn an nói: “Đinh Đinh, em cảm thấy mấy vấn đề này chị chưa

từng nghĩ qua sao?”

Đinh cô nương cả kinh: “Chị nghĩ qua rồi?”

Ôn Nhung bi thương vỗ ngực: “Dĩ nhiên. Lúc đầu chị cũng rất mâu

thuẫn, nhưng mà sau đó đến một ngày, trong một cái chớp mắt, chị đột

nhiên phát hiện nếu như mỗi ngày cùng người kia ở chung một chỗ, hình

như cũng rất tốt.”

Đinh cô nương nhíu mày, giống như rất hoang mang.

Ôn Nhung n