
du học, lần này trở về, bị chị gái la hét nhất định phải để anh trông thấy... Để có thể khắc sâu ấn
tượng trong lòng anh, cho nên phương thức ra sân có hơi khác lạ một
chút, để anh chê cười, thật có lỗi." Lạc Thiếu Thừa thấy thế thì bước
lên trước hòa giải.
"Chúng ta cứ đứng trước cửa như thế làm cản
trở việc buôn bán của người khác, tốt hơn là nên đổi chỗ khác để tán gẫu đi..." Hiển nhiên là Lê Duyệt cũng hiểu được tình huống, giúp chuyển
hướng đề tài.
"Được thôi, chúng ta vô quán cà phê ngồi một chút
đi..." Em gái à, quả nhiên là ý tốt... Chị gái tương đối hài lòng với
hành động của Lê Duyệt, mở to mắt nhìn Lê Duyệt, rồi bước lên kéo tay
anh trai, "Thừa Duệ, đi thôi..." bạn trai mất mà lại được, còn nhặt thêm được một bạn gái tiềm năng cho em trai, chị gái nhanh chóng ném bỏ oán
giận lúc trước ra sau ót, hiện giờ tâm tình của cô đang rất tốt!
Chị gái kéo tay anh trai đi trước, thừa lại hai người phía sau, vốn đã xấu
hổ, giờ lại càng xấu hổ, hai người bước bên nhau chậm rì rì.
"Lạc Thiếu Thừa... Chuyện đó... bức tranh đó thực không phải do tôi vẽ..."
Im lặng mười giây, Lê Duyệt cảm thấy cần phải nói rõ chuyện này, nhưng
mà lúc cô nói ra thì vẫn cảm thấy lúng túng, ánh mắt thiếu tự nhiên nhìn về phía Lạc Thiếu Thừa.
"Bức tranh nào?" Lạc Thiếu Thừa thấy cô như vậy, không khỏi nảy ra ý muốn trêu cợt.
"Anh..." Con hồ ly đáng giận, biết rõ còn cố hỏi! "Tóm lại là không phải tôi vẽ! Không tin anh có thể lật tìm những bản thảo cũ của tôi ở bộ tuyên
truyền, cho dù là bố cục hay nét vẽ cũng không giống nhau... Anh cũng có thể tìm một người có nghề trong bộ tuyên truyền, hẳn là nhìn ra được
điểm khác nhau." Lê Duyệt cố gắng giải thích. Trong lòng cô âm thầm thôi miên bản thân: Người này là em trai chị dâu, sau
này cũng coi như là người trong nhà, thái độ của mình phải thân thiết
một chút, cho dù biết rõ anh ta đang giả ngốc, cũng không được tính toán chi li với anh ta...
"Tôi hiểu... Ý của cô là kêu tôi đi xem
những bức tranh khác của cô? Kỳ thực cô không cần phải nói uyển chuyển
như vậy, đổi thành người khác còn không nhận ra được hàm ý của cô nữa
là..." Lạc Thiếu Thừa cười nói.
Lê Duyệt cảm thấy suy nghĩ lúc
trước của mình thật ngây thơ. Tên Lạc Thiếu Thừa này, không chỉ độc
miệng mà da mặt còn dày, thật sự là đáng ăn đòn, đáng ăn đòn mà! Đang
định phản bác, lại nghe Lạc Thiếu Thừa nói thêm một câu:
"À...
vừa rồi thật sự xin lỗi..." Lê Duyệt cảm thấy có phải mình nghe lầm rồi
không, rốt cuộc quay đầu nhìn về phía người nào đó thì thấy tên hồ ly
cười vô cùng ôn hòa mà nhìn cô, "Vì muốn bênh vực cho chị nên nhất thời
xúc động gây ra lỗi lầm, nói năng không có chừng mực..."
"À
chuyện đó, kỳ thực tôi cũng...." Lạc Thiếu Thừa vốn đang cảm thấy lòng
dạ của mình quá hẹp hò, cũng đang định xin lỗi anh ta.
Lại nghe
người nọ cảm thán nói: "Làm liên lụy cô phải chửi đổng lên như người đàn bà chanh chua, mất hết hình tượng, mất hết khí chất..."
Bị anh
ta chọc nữa rồi! Ánh mắt Lê Duyệt nhìn Lạc Thiếu Thừa như muốn bốc hỏa,
đúng lúc đó, đám người đi đến tiệm cà phê, chị gái quay đầu lại gọi bọn
họ tới nhanh một chút. Chị gái chọn một vị
trí ngay sát cửa sổ, sofa đôi đặt đối diện nhau. Đương nhiên là chị gái
kéo anh trai ngồi xuống một cái sofa đôi, đáng thương cho Lê Duyệt không thể chọn lựa phải ngồi cùng một chỗ với Lạc Thiếu Thừa. Mọi người tùy ý chọn vài món.
Đối với vị chị gái này mà nói, ăn cơm chỉ là thứ
yếu, bồi dưỡng tình cảm thúc đẩy JQ mới là chính sự. Chị gái nhìn Lê
Duyệt nói: "Em gái này, vừa rồi em nói, những lời đồn về em trai chị ở
trường, thực sự kém như vậy sao?"
Lại nhìn về phía Lạc Thiếu
Thừa, ra vẻ thất vọng u buồn, "Tiểu Thừa, chị vẫn cho rằng em giữ khoảng cách với những nữ sinh khác là vì chờ đợi công chúa thiên mệnh của mình xuất hiện, không nghĩ tới lại là vì... chị thật đau lòng mà..."
Lạc Thiếu Thừa im lặng nhìn chị gái. Chị à, lời đồn trong trường học nói em thế nào, sợ rằng chị còn rõ hơn em nữa là, giờ phút này chị diễn cái
dáng vẻ đó cho ai coi chứ? Chỉ là nhìn ánh mắt quan tâm, lo lắng của anh rể tương lai, anh vẫn nhàn rỗi mở miệng: "Lời đồn không thể tin, em
không có hứng thú với đàn ông..." Cảm thấy mình thế nhưng lại trả lời
cái vấn đề không ra gì, không khỏi có lòng riêng với người khởi xướng đề tài, cố ý kề sát vào Lê Duyệt, cười đến mờ ám: "Tiểu Duyệt, cô nói có
phải hay không?"
Lê Duyệt vốn đang đắm chìm trong cơn thịnh nộ vì bị đùa giỡn ban nãy, lúc nghe thấy động tĩnh mới phát hiện Lạc Thiếu
Thừa đang cách mình rất gần, hơn nữa còn cười đến... Tình cảnh này khiến cho giấc mộng hôm trước đột nhiên nhảy ra trong óc, Tiểu Duyệt, chúng
ta đi sinh một tổ tiểu hồ ly đi... Vì thế khuôn mặt không chịu được mà
nóng lên, từ trắng mịn như bạch ngọc chuyển thành đỏ bừng...
"Em, em đi toilet..." Rồi đột nhiên đứng dậy, rời ghế mà đi.
"Thừa Duệ, không thể tưởng tượng được em gái của anh lại thẹn thùng như vậy,
thật đáng yêu mà!" Em gái này không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, vóc người
cân đối, thông minh lanh lợi, mà còn thuần