Gia Sư Vô Trách Nhiệm

Gia Sư Vô Trách Nhiệm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322695

Bình chọn: 9.5.00/10/269 lượt.

đang nhìn cậu sững sờ.

"Chị đang suy nghĩ gì vậy?" Cô hoàn hồn ―

"A!" Đột nhiên lui về phía sau, chẳng biết lúc nào mặt của cậu đã ngay sát trước mắt cô.

"Chị nhìn tôi chằm chằm ngẩn người, khóe miệng lại còn cười trộm, là muốn đến cái gì?" Trần Cửu Hãn rât thích thú hỏi.

"Tôi đang ngẩn người, không phải đang nhìn cậu!" Gương mặt Thạch Đan Kỳ có

chút nóng lên, vội vàng nhìn chằm chằm trên sách của mình.

Cậu nhìn chằm chằm cái tai hồng đáng yêu của cô, có chút kích động muốn tiến tới liếm một cái.

Nhưng không được, nếu như cậu còn dám lỗ mãng, tuyệt đối cô sẽ không dễ dàng

tha thứ giống lần đầu tiên như vậy. Cậu âm thầm thở dài trong lòng.

"Kỳ Kỳ?"

". . . . . ."

"Kỳ Kỳ."

". . . . . ."

"Kỳ Kỳ. . . . . ."

"Kêu la cái gì a?" Cô phiền đến chết.

Sợi tóc trượt ra sau tai cô, cậu không nhịn được đưa ngón tay ra cầm lấy

lọn tóc vắt lại đằng sau tai cho cô, cả quá trình hoàn toàn không đụng

vào gương mặt của cô.

Cậu đã từng thử thăm giới hạn cuối cùng của cô, chỉ cần bề ngoài nhìn cậu quang minh chính đại, không có ý nghĩ

xấu, cô cũng sẽ không chú ý tới những động tác nhỏ này của cậu. Mà cậu,

cũng chỉ có thể dựa vào giây phút ngắn ngủi đó, trộm được chút cơ hội

tiếp xúc cùng cô.

"Kỳ Kỳ. . . . . ."

"Cậu rốt cuộc muốn nói gì?" Cô trừng cậu.

Trần Cửu Hãn nghiêm túc nhìn đối diện cô, "Năm nay, chị sẽ phải thi đại học rồi."

"Ừ" Đây cũng không phải tin gì mới.

"Chị nghĩ học trường đại học nào?"

"Không biết, điểm số đạt ở chỗ nào thì đi học chỗ ấy." Tốt nhất là đại học

công lập Đài Bắc, cô có thể đi Đài Bắc tìm mẹ, đồng thời cũng có thể

thoát khỏi cảnh chó con không nơi nương tựa này, một công đôi việc!

Giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, mắt của cậu híp lại, khuôn mặt thoạt nhìn nghiêm túc dọa người.

"Kỳ Kỳ, trước tiên chị điền nguyện vọng vào trường đại học Đài Nam gần

đây có được hay không? Nhà cô cũng ở đây nên cũng không cần phải dọn nhà nữa, mỗi ngày tôi còn có thể nhìn thấy chị."

Cô chính là không muốn làm cho cậu mỗi ngày nhìn thấy cô a!

"Tôi không biết, hãy để cho điểm số nói chuyện thì tốt hơn." Cô mở mắt thật to, phớt lờ dưới sự chờ đợi nghiêm túc của cậu.

"Giá cả ở Đài Bắc rất cao, tiền thuê cũng rât lớn, cuộc sống ở Đài Nam vẫn

rẻ tiện nghi hơn ―" Trần Cửu Hãn chưa từ bỏ ý định nói.

"Bây giờ nói những lời này còn quá sớm! Tôi cũng không phải nhất định sẽ thi trường học nơi khác." Cô cắt đứt lời cậu.

"Nhưng thành tích cô luôn rất tốt, cô nhất định sẽ đổ được nguyện vọng trường

đại học thứ nhất, đến lúc đó suy nghĩ thêm những vấn đề này đã quá

muộn!" Trần Cửu Hãn cố chấp nói.

". . . . . . Cho dù thi vào

trường học nơi khác cũng chả quan trọng a, mẹ tôi đang có công việc ở

Đài Bắc, vừa đúng tôi có thể đi tìm mẹ, cậu không cần phải lo lắng vấn đề sinh hoạt của tôi." Cô bắt đầu lảng tránh tầm mắt của cậu.

Vẻ mặt Trần Cửu Hãn ngày càng lạnh lùng.

"Làm sao tôi có thể không quan tâm!" Cậu đột nhiên đập cái bàn rình một cái, Thạch Đan Kỳ bị cậu làm cho giật mình.

"Tôi hiện đang năm thứ nhất, chị lớn hơn tôi hai cấp! Nếu như chị đi đến

vùng khác thì khi tôi thi đậu cùng trường đại học cũng đã là chuyện hai

năm sau này rồi, hai năm có thể tạo ra bao nhiêu biến hóa chị biết

không?"

"Vậy. . . . . . Vậy. . . . . ." Vậy thì đó không phải là vấn đề của cô. Cô nhút nhát nói thầm trong lòng.

"Kỳ Kỳ, chị ở lại Đài Nam đi!" Trần Cửu Hãn đem cô vây vào góc ghế sofa,

nhẹ giọng năn nỉ nói: "Chỉ cần chị ở lại bên cạnh tôi là tốt rồi, tôi

không cầu xin cái khác nữa, có được hay không?"

Nhiệt độ hừng hực trên người cậu tản ra lẫn vào mùi hương nhàn nhạt của đàn ông, cô hơi mất thăng bằng, vội vàng dời đi tầm mắt.

"Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không thể đi theo tôi cả đời nha. Ngay kể

chung trường đại học cùng tôi, tôi cũng sẽ tốt nghiệp trước, mà cậu còn

phải nhập ngũ, cuối cùng chúng ta vẫn phải tách ra ."

"Sẽ không,

tôi tính hết rồi! Sauk hi tôi tốt nghiệp liền xin nhập ngũ, đến lúc đó

vẫn có thể như kiểu người đi làm, hai chúng ta vẫn là có thể ở chung một chỗ."

Ông trời! Ngay cả cái này cậu cũng nghĩ tốt lắm? Thạch Đan Kỳ rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy thật khủng khiếp.

Vốn cho là thời gian dần dần trôi đi sẽ làm khối kẹo mè xừng này tách ra

khỏi cuộc sống của mình, không ngờ rốt cuộc cậu có chủ ý quyết tâm muốn

dây dưa hết cuộc đời cô! Cô chỉ, chỉ là đem cậu nhặt về nhà, lại mời cậu ăn một bữa cơm mà thôi, cậu rốt cuộc là thấy chưa đủ?

Cô đột

nhiên tức giận, dùng sức đẩy ra bộ ngực cậu, kêu lớn: "Nhưng tôi『 vĩnh

viễn』 không muốn ở chung một chỗ cùng cậu chút nào, cậu tránh ra!"

Cậu lập tức bắt được cổ tay của cô, kéocả người cô vào trong ngực của

mình."Tôi mới mặc kệ chị nghĩ như thế nào, tóm lại, ta chính là, dù ở xa cũng không buông ra chị!"

Cô tức giận, liều chết đấm cậu, Trần

Cửu Hãn ôm chặt lấy cô, khép lại hai cánh tay cô. Lực lượng của cô cậy

mạnh so với cậu quả thật giống như quan hệ con bọ ngựa và chiếc xe,

không đến mấy phút cô đã thở hồng hộc, bị cậu ôm thật chặt vào trong

ngực không thể động đậy.

"Cậu buông tôi ra! Buông tôi ra!” Cô kê


Duck hunt