Disneyland 1972 Love the old s
Gia Sư Vô Trách Nhiệm

Gia Sư Vô Trách Nhiệm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322765

Bình chọn: 9.5.00/10/276 lượt.

còn khó hơn.” Thạch Đan Kỳ mỉm cười nói.

"Làm ơn đi,

nếu cho cái loại đó gà rừng đó vào trường học không bằng cho đi lính còn tốt hơn." Trần Cửu Tương ngừng lại một chút mới nói tiếp: "Mẹ tớ nói,

từ khi cậu dời đến Đài Bắc, nó giống như ngựa hoang bị mất cương, không

ai quản nổi. Tớ vốn cho là nó sẽ học sống học chết để đậu vào trường này với chúng ta, ai nhè nó lại làm ngược lại.”

"Lúc đó em ấy còn

nhỏ. Sau lại tớ lên Đài Bắc thì khoảng cách bị kéo ra, bây giờ hẳn là đã “tỉnh” lại rồi.” Thạch Đan Kỳ không muốn nói nhiều.

"Còn nói

sao! Tính tình của nó còn tệ hơn trước, cả ngày lẫn đêm đều đi chung với mấy tên côn đồ. Bây giờ tớ ở đây, trong nhà không ai đánh nó, nó tự

xưng là đại vương rồi.” Trần Cửu Tương thật tiếc nuối.

"Mẹ tớ

thường nói, có cậu ở đây phải tốt không, cậu làm gia sư cho nó, nói

không chừng thành tích của nó còn khá hơn được một chút.”

Một cảm giác khó tả lượn qua, Thạch Đan Kỳ nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ.

"Thật ra thì tớ cũng không phải một gia sư tốt, tớ cũng không giúp được cái

gì, phần lớn là do... do Trần Cửu Hãn tự mình học. Chỉ cần em ấy có lòng thì có gia sư hay không cũng không quan trọng.”

"Vậy cũng đúng,

tên nhóc kia đúng là rất thông minh, chỉ cần chịu khó thì đại học không

phải khó với nó. Nhưng mà với tình trạng hiện nay, tớ nghĩ là không có

khả năng.” Nói tới nói lui cũng là em trai mình, Trần Cửu Tương không

khỏi thở dài: “Được rồi, tớ cũng phải đi đây. Lát nữa tớ còn có tiết

học, hôm nào rãnh cùng đi ăn cơm. Bái bai."

"Hẹn gặp lại."

Bóng dáng xinh đẹp vội vã rời đi.

Lên Đài Bắc hai năm, Thạch Đan Kỳ cũng có nghĩ đến Trần Cửu Hãn.

Nói cho cùng, lúc đầu bọn họ chia tay nhau không vui vẻ gì, cô lại không có cách nào không nhớ đến người đó.

Thật ra thì cho tới bây giờ, cô vẫn không biết ban đầu Trần Cửu Hãn coi

trọng mình chỗ nào? Cô cũng không có đối xử quá tốt với em ấy, vậy mà em ấy lại trăm phương ngàn kế quấn lấy mình.

Nhưng mà bây giờ cô có thể bình thản đối mặt với rất nhiều chuyện.

Khoảng cách hai tuổi không thể coi là nhiều. Nhưng khi còn trên ghế nhà trường, thì khoảng cách đó lại rất xa.

Là một nữ sinh cấp 3 cô không nghĩ là sẽ có chung đề tài gì để nói với một nam sinh cấp 2. Giống như bây giờ, đại học và cấp 3.

Cho nên, bây giờ cô không còn bị Trần Cửu Hãn “cuốn lấy", cảm giác "Ghét"

cũng không còn. Với cô, hai người chỉ là người của hai thế giới khác

nhau.

Trong hai năm qua, cái nhìn của cô về mọi thứ có khác một chút.

Nếu như bây giờ để cô gặp lại Trần Cửu Hãn, cô không dám nói mình sẽ thích

em ấy, nhưng là tối thiểu, vẫn có thể trở thành bạn bè.

Chỉ là,

người kia tính tình trời sanh cố chấp, nghe Trần Cửu Tương nói, từ khi

cô lên đài bắc thì khẳng định đã bị em ấy liệt vào hàng phản bội rồi.

Cũng tốt, dù sao khoảng cách giữa bọn họ càng xa thì càng tốt, rất nhiều chuyện không nên cưỡng cầu.

Đang lúc Thạch Đan Kỳ nghĩ ngợi lung tung thì giáo sư đi vào phòng học. Cô mở bài thira, trở về thế giới của mình.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, Thạch Đan Kỳ thuận lợi kết thúc cuộc sống

sinh viên năm hai, tiến vào cuộc sống của sinh viên năm ba.

Năm

ba, đến lúc bọn họ gánh vác hội học sinh rồi. Nhưng Thạch Đan Kỳ trời

sinh lạnh bạc nên cũng không co quan hệ với hội học sinh, ngược lại Trần Cửu Tương xui xẻo phải làm phó hội trưởng. “Đùa gì thế? Tớ sinh

ra để hy sinh cho người khác à? Tớ là nữ vương,nữ vương thì rất bận rộn

với mấy quan hệ hữu nghị, lấy đâu ra thời gian làm nô lệ cho hội học

sinh chứ?” Trần Cửu Tương la lớn.

“Bình thường không phải người

trong hội học sinh luôn chọn những người hợp ý với hội trưởng sao? Tớ

hợp ý với hắn ở chỗ nào chứ? Tớ chỉ là một người bình thường nhỏ bé tham sống sợ chết, tại sao hắn ta không bỏ qua cho tớ chứ?”

Chỉ là

mặc kệ cô ấy phản kháng như thế nào thì cuối cùng cũng phải ai oán nhận

lấy danh hiệu phó hội trưởng do có số phiếu cao nhất.

Thạch Đan Kỳ rất muốn an ủi bạn học cũ nhưng bất đắc dĩ chính cô cũng gặp không ít phiền phức.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng năm nay lại có một bạn lớp trưởng bị tiếng sét ái tình, thổ lộ tình cảm với cô.

Thạch Đan Kỳ vì thế mà đau đầu không thôi. Cô vẫn rất hâm mộ bạn lớp trưởng này nhưng chẳng qua chỉ là “hâm mộ” thôi.

Cô chưa bao giờ có hứng thú với chuyện tình cảm. Cô rất sợ sau khi cô từ

chối thì hai người không thể trở thành bạn bè nhưng cô lại không muốn

làm trái với tình cảm của mình.

Thế là cô phải đi tìm Trần Cửu Tương để hỏi ý kiến.

Không nghĩ cũng biết, thế nào cô ấy cũng khuyên cô nên đồng ý.

“Sao không thử đi?” Trần Cửu Tương nói.

“Làm sao có thể thử được chứ?”

“Làm ơn đi, mình đây bạn trai có cả tá, gần bằng cả hạm đội, cậu không thấy sao?”

“Mấy cậu bạn đó nhiều lắm thì chỉ có thể coi là bạn nhậu thôi, bạn trai chỉ có một.”

“Chậc! Cậu làm gì mà cứ lẩn quẩn thế, cứ tìm đại một người cho rồi.”

Ý kiến này!

Sau này điều cô có thể làm là trốn tránh!

Đi học tránh, tan lớp tránh, hoạt động đoàn tránh.

Tại sao? Tại sao khi còn học trung học cô trốn tránh Trần Cửu Hãn, bây giờ cô lại phải tiế