
“Ta sợ... Ta sợ người
sẽ giống lúc ở trên xe ngựa như năm đó, dùng ánh mắt chán ghét nhìn ta.”
Doãn Tử Liên hơi kinh
ngạc, không ngờ chuyện năm đó lại tạo thành vết thương trong lòng nàng.
“Nếu ta thật sự ghét
nàng, sao lại giữ nàng lại?” Hắn thở dài, ôm chặt nàng vào lòng.
“Ta không biết.”
“Nha đầu ngốc.” Hắn
yêu thương khẽ vỗ nhẹ lưng nàng.
Hắn một mình dạy dỗ
nàng, chưa từng chân chính bắt lấy trái tim nàng, mới phải chờ đợi vài năm như
vậy.
“Nhưng mà, ta có thể
làm thê tử của gia sao?” Hồng Tụ khóc, nước mắt nước mũi đều chảy ra, giống như
đứa trẻ, một chút thông tinh lanh lợi tài giỏi cũng chẳng có.
“Vì sao không thể?”
“Nhưng mà thân phận
của ta rất thấp, cái này...”
“Nàng nghĩ rằng ta sẽ
xem trọng mấy thứ này?”
“Nhưng mà... Phu nhân
nhất định sẽ không chấp nhận ta.”
Nàng không phải Đan
Hòa, phu nhân sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy. Đan Hòa là đứa bé bị vứt bỏ
mà tam thiếu gia nhặt về, ngay từ đầu được giáo dưỡng giống như thiên kim Doãn
phủ, sau đó Đan Hòa phát hiện thân phận đứa trẻ bị vứt bỏ của mình, dứt khoát
kiên quyết trở thành nha hòa bên cạnh tam thiếu gia để chăm sóc cho hắn, hai
người cuối cùng quyết định thành thân trước cuối năm.
Nhưng mà ngay từ đầu,
Đan Hòa không phải nha hoàn, phu nhân đối đãi với Đan Hòa như con gái ruột của
mình, đương nhiên đồng ý mà chẳng hề do dự.
“Rất quan trọng sao?”
Doãn Tử Liên mỉm cười nhìn nàng.
Chỉ cần chuyện hắn
nguyện ý vì nàng mà giữ gìn sức khỏe của mình, mẹ cũng sẽ xem nàng như người
một nhà thôi. Nhưng trên thực tế, cho dù mẹ không đồng ý, hắn cũng có làm theo
cách nghĩ của mình, không để cho bất kỳ kẻ nào xen vào.
“Gia thật sự thích
ta?”
“Ta nói rồi, không
phải sao?” Hắn đặt môi lên bờ má nóng của nàng.“Thích của ta, là muốn chạm vào
nàng, muốn hôn môi của nàng, muốn nàng làm thê tử của ta, làm bạn cùng ta cả
một đời một kiếp, nàng không muốn sao?”
Hai má của nàng nóng
bừng, ngập ngừng nói:“... Ta còn tưởng gia thích Tống đại nhân đó.”
Đôi mắt lười biếng
của Doãn Tử Liên đột nhiên trợn trừng.“Nàng... hiểu lầm to rồi.”
“Bởi vì gia từng nói
Tống đại nhân là người mà người tâm đầu ý hợp, hơn nữa hai người luôn đi cùng
nhau, ta rất lo lắng giữa hai người sẽ có tình cảm, lại nhớ đến năm đó người
không cho nha hoàn vào phòng của người, cho nên mới muốn Lăng Yên về phủ cùng
với người, nhưng khi Lăng Yên đến, ta...”
“Như thế nào?”
“Ta lại nhớ đến tượng
gỗ điêu khắc hình cô bé ở trên người Đan Hòa năm đó, khiến cho ta cảm thấy
không thoải mái, ta không thích.” Nàng khó có thể hình dung cơn tức giận ẩn
chứa trong lòng, giống như người quan trọng nhất bị chia sẻ, không hề chỉ thuộc
về nàng, không còn là độc chiếm của nàng.
Nàng keo kiệt tham
lam, không muốn chia sẻ hắn với người khác.
Doãn Tử Liên thế này
mới hiểu ra, thì ra nha đầu kia sớm đã động tình, làm cho hắn đợi không công
suốt mấy năm.
“Nha đầu ngốc, đấy là
nàng thích ta, vậy mà vẫn chưa hiểu sao?” Đây quả thật là chuyện ngu xuẩn nhất
trong đời của hắn, thế nhưng ngây ngốc chờ đợi tình cảm mà hắn đã có trong tay
từ sớm.
Hồng Tụ vẫn không
hiểu rõ,“Nhưng mà, ta chưa từng nghĩ tới làm thê tử của gia a.” Đó là giấc mộng
xa xỉ, đâu có thể nào tưởng tượng ra được.
“...” Từ trước đến
giờ nàng luôn biết cách làm thế nào để đả kích hắn.
Nếu nói Tam đệ là đầu
gỗ, nàng chính là đầu đá.
Suy nghĩ xong, hắn
đột ngột hỏi:“Tụ nhi, có muốn buộc tóc cho ta không?”
Nàng dùng sức gật
đầu, đôi mắt to tỏa sáng.
Mái tóc của gia rối
tung, có vẻ âm nhu tà mị, giống một cuồng nhân không quan tâm thế tục, cho nên
nàng vẫn rất muốn buộc tóc cho hắn, chắc chắn hắn càng thêm tuấn tú lỗi lạc.
“Chờ nàng trở thành
thê tử của ta, sẽ để nàng buộc tóc cho ta.”
“Nhất định phải làm
thê tử sao?”
Nàng chỉ muốn ở lại,
mà danh phận để ở lại thì có rất nhiều, nhất định không làm thê tử không thể
sao?
“...” Trên đời này
hẳn là rất khó tìm được người thứ hai giống như nàng vậy, con mồi thông minh
lại ngu ngốc không muốn ăn mồi câu, thông minh của nàng chỉ là trong học tập
các tài nghệ, đối mặt với tình yêu, nàng quả thực chẳng thông suốt gì cả.
Doãn Tử Liên không
khỏi thở dài, nhưng không thể trách nàng, bởi vì hắn dạy nàng rất nhiều, chỉ
duy nhất không dạy nàng chuyện tình yêu, nàng đương nhiên không hiểu nên yêu
như thế nào.
Chỉ là hắn cũng đã hạ
thấp mình, sao còn chưa thể khiến nàng quan tâm chứ?
“Ta nói rồi, nam và
nữ không thể làm bạn tâm đầu ý hợp, nhưng mà giữa nam và nữ có thể cầm sắt hòa
minh, một đời làm bạn, vậy có thể cao hơn một bậc so với bạn tâm đầu ý hợp.”
Hắn hướng dẫn từng bước.
“Thật sự?”
Như dự liệu của hắn,
hai mắt của nàng sáng ngời, hắn đang muốn lại ra sức thuyết phục
“Đại gia, Vi gia tới
chơi.” Bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của tiểu nha hoàn.
“Được lắm, ông ta tới
cũng đúng lúc, ta muốn hỏi ông ta cho rõ, vì sao phải làm như vậy!” Vừa nghe
tiếng thông báo của tiểu nha hoàn, Hồng Tụ đã tức giận đến chuẩn bị vén ống tay
áo lên để đánh người.
“Tụ nhi.” Hắn lạnh
nhạt gọi.
“Gia, việc này giao
cho ta xử l