
mắt ngươi không có vương pháp thì thôi, còn muốn làm cho Tuyển Vương gia hổ
thẹn?!” Doãn Tử Liên giọng tức giận gầm lên.
“Gia, đừng kích
động!” Hồng Tụ vội vàng kêu lên. Nàng làm như vậy, chính là muốn Tuyển Vương
gia ra mặt chủ trì công đạo, buộc con hắn giao ra thuốc giải thôi.
“Đâu có chuyện gì
liên quan tới ta?! Là chính ngươi tự mình uống độc dược, ta có ép ngươi sao?”
Chu Trấn Bình hoàn toàn đã quên ở đây còn có người nào, cũng rống lên trở lại.
“Mười năm trước ngươi
hạ độc, ta cũng không so đo tính toán là vì cha ta còn sống, ta không hy vọng
cha ta vì ta mà đối địch với Tuyển Vương gia; Mười năm sau, cha ta qua đời, ta
vẫn như trước, không tính toán, là vì ta không chú ý, nhưng mà ngươi lại như
trước không thay đổi!” Doãn Tử Liên thở hồng hộc nói, nhìn về hướng bên cạnh
thấy sắc mặt xanh mét của Tuyển Vương gia: “Không biết Tuyển Vương gia xử lý
việc này như thế nào đây?”
Tuyển Vương gia nổi
giận hét lên,“Nghiệt tử, còn không mau buông cô nương nhà người ta ra?!”
“Cha, không phải ta
bắt nàng ta, mà là nàng ta đang bắt lại ta!” Hắn nhanh chóng giải thích, cổ tay
đã bị Hồng Tụ bấm chặt đến phát run, nghĩ muốn tránh cũng tránh không được,
nhưng người bên ngoài không biết huyền cơ, xem ra giống như là hắn ép Hồng Tụ,
căn bản không có người tin tưởng lời hắn nói.
“Vương gia, thế tử hạ
độc giết người, trước muốn thế tử giao ra giải dược!” Hồng Tụ gào thét.
“Nghiệt tử, còn không
giao ra giải dược!” Tình cảnh này, làm Tuyển Vương gia tức giận đến lộ ra nét
mặt già nua đỏ lên giống như màu của gan heo.
“Ta...”
“Độc của Như Ý thảo,
không có giải dược.” Cừu Ngộ Xuân miễn cưỡng nói.
“Cha?”
“Con chạy đi quá
nhanh, không thể nghe ta nói hết.” Hắn liếc thẳng nàng: “Độc của Như Ý Thảo đối
người thường mà nói, nhiều lắm là trúng độc rất nhỏ, nhưng liều lượng nhiều một
chút, hơn nữa người uống độc từ lúc sinh ra đã có thể chất yếu ớt như vậy, độc
sẽ nhanh chóng đi vào kinh mạch, vậy phần độc này đúng là không giải được.”
Hồng Tụ nhất thời
giật mình, tay kiềm chế Chu Trấn Bình buông lỏng, hắn thấy thế, muốn đẩy nàng
ra chạy nhanh, nhưng mà Doãn Tử Liên lại nghĩ lầm hắn muốn ám sát nàng, nhất
thời dùng toàn lực, bước một kéo nàng vào trong lồng ngực của mình, nghiêng
người va chạm hắn, làm cho chủy thủ đâm vào trên đùi hắn, nhất thời phát ra
tiếng kêu thảm thiết như giết heo.
“Bắt Chu Trấn Bình!”
Tống Nguyên Hi lập tức kêu binh lính tiếng lên.
Tuyển Vương gia chỉ
có thể nhắm mắt, làm như không thấy.
“Cha, cứu ta!”
“Giải đi!”
Khi nhóm quan binh
dắt Chu Trấn Bình rời đi, Hồng Tụ mới từ trong lòng Doãn Tử Liên ló đầu ra,
phát hiện hình như hắn đem khí lực toàn thân đều đè lên nàng, nhìn kỹ, nhưng
lại nhìn thấy hắn sớm đã ngất đi.
“Gia”
Sau khi trải qua mọi
chuyện, mọi người vội vàng đưa Doãn Tử Liên về Doãn phủ, nhưng giờ phút này hơi
thở của hắn đã mong manh, dường như hao tổn hết sức lực, sinh mệnh dần dần biến
mất.
Không biết làm sao mà
Hồng Tụ đỏ cả hốc mắt, chỉ có thể nắm chặt tay hắn, ý muốn đem sự sống của nàng
độ cho hắn.
“Không có thuốc
giải?”
Tiếng khóc đau thương
truyền đến, Hồng Tụ quay đầu lại, lệ rơi đầy mặt nhìn Doãn phu nhân đang được
tam gia cùng Đan Hòa đỡ đến, khuôn mặt đau khổ.
“Phu nhân... Thật xin
lỗi, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta!” Nàng quỳ gối xuống, dập đầu.
Doãn phu nhân nhìn
chằm chằm nàng, đã đau lòng đến độ không thể mở miệng nói được, ngược lại Doãn
Thiếu Trúc ở bên cạnh kéo nàng lên.
“Ngươi khóc cái gì?
Đại ca của ta còn sống, không được khóc!”
“Nhị gia... Làm sao
bây giờ? Đều là lỗi của ta, nếu không phải ta, gia sẽ không trở thành như vậy...”
Nước mắt không ngừng tuôn rơi.“Gia còn nói may mắn mình trúng độc mới gặp được
ta, nhưng thực tế người thật sự hại hắn cũng chính là ta, là ta...”
Doãn Thiếu Trúc nhíu
mày, thần sắc tiêu điều, hơi nhếch môi, một hồi lâu mới hỏi:“Cha ngươi không
phải biết y thuật sao?” Hắn nói xong, giương mắt nhìn về phía Cừu Ngộ Xuân từ
đầu đến cuối chẳng nói lời nào,“Tuyển Vương gia gọi ông một tiếng thần y, ngay
cả ông cũng không cách nào điều trị cho đại ca ta sao?”
Nét mặt của Cừu Ngộ
Xuân lạnh nhạt trả lời,“Tụ nhi nhà ta ở quý phủ tựa hồ cũng không tốt lắm, ta
không nghĩ ra lý do gì để cứu hắn.”
Lời ông vừa nói ra,
làm cho Hồng Tụ lập tức quỳ trước mặt ông. “Cha, cha có thể cứu hắn được sao?
Cha có thể cứu không? Gia đối xử với con rất tốt, con có thể thông thạo được
cầm kỳ thư họa, tất cả đều là do gia dạy con, lúc trước là hắn giữ lại con, con
mới không lưu lạc đầu đường, ân tình như vậy... Không, không chỉ là ân tình,
cha, con thương hắn... Con thương hắn, cầu xin cha hãy cứu hắn! Con cầu xin
cha!”
Mày của Cừu Ngộ Xuân
khẽ nhíu lại. “Con và hắn tự định chuyện chung thân?”
“Con...” Hồng Tụ
nghẹn lời, sau một lúc suy nghĩ, vội nói:“Không có, không có, chỉ là con thích
hắn mà thôi, con không muốn hắn giống như mẹ, con luôn muốn nhìn thấy hắn chết,
cha, nếu người thật sự có thể cứu, con cầu xin người cứu hắn, cứu hắn...”
“Chậc, cho dù muốn ta
cứu, cũng ph