
ải có dược liệu, nếu không con thật sự xem cha là thần tiên rồi?”
“Ý của cha là chỉ cần
có dược liệu, cha sẽ cứu được?” Nghe thấy lời này, Hồng Tụ lập tức mừng rỡ.
“Như Ý Thảo không có
thuốc giải, nhưng còn cách khác có thể cứu được.” Cừu Ngộ Xuân nhìn nàng.“Tuy
rằng mới vừa rồi ta đã thấy Duyên Mệnh Thảo, nhưng Duyên Mệnh Thảo đã không còn
kịp nữa rồi, hiện tại muốn khống chế độc của hắn, phải có Hoàn Hồn Thảo.”
“... Hoàn Hồn Thảo?”
“Đúng, trước hết ức
chế chất độc, lại dùng máu của con để giải độc.” Đây cũng là nguyên nhân ông
không muốn cứu hắn.“Từ nhỏ, cha đã dưỡng con thành dược nhân mới làm cho con
bách bệnh bất xâm, ngay cả độc cũng không sợ, cho nên máu của con, là thuốc dẫn
vô cùng tốt.”
“Được, máu của con
muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
“Nhưng cũng phải tìm
được Hoàn Hồn Thảo, loại dược liệu này rất hiếm, ngay cả kinh thành cũng không
thấy có, theo ta được biết, trong phủ Tuyển Vương gia cũng không có.”
Hồng Tụ giật mình,
trong lòng chỉ suy nghĩ tìm nơi nào để có được thuốc, đột nhiên nghĩ đến ngày
ấy trên đường gặp “Nhị gia, người có biết Thẩm Lộc Sinh?” Nàng đột nhiên quay
đầu hỏi.
“Làm sao ngươi biết
hắn?”
“Ngày ấy ta cùng gia
gặp hắn trên đường, hắn nói hắn kinh doanh mua bán dược liệu, nhị gia, chỗ hắn
có thể có Hoàn Hồn Thảo hay không?”
Doãn Thiếu Trúc nghe
vậy, lập tức gật đầu.“Để ta tự đi một chuyến.” Dứt lời, lập tức bước nhanh rời
đi.
“Tử Liên được cứu rồi
sao?” Nét mặt Doãn phu nhân tiều tụy nhỏ giọng hỏi.
Hồng Tụ kiên định
nhìn về phía bà.“Có thể cứu, nhất định có thể cứu, phu nhân, xin người cho ta ở
lại chăm sóc gia, ta cam đoan, chờ sức khỏe của gia hồi phục, ta lập tức rời
đi.” Dứt lời, lại nhìn về phía cha nàng.“Cha, nếu ta là dược nhân, như vậy máu
của ta không chỉ là thuốc dẫn, còn có thể kháng độc chứ? Có nên cho gia uống ít
một ít không, có giúp ích được gì không?”
“Con...”
“Cha, nếu đổi lại cha
là con, đối mặt với người mình yêu, nhất định cũng sẽ muốn dùng hết mọi cách để
cứu, đúng không?”
Lời này vừa nói ra,
Cừu Ngộ Xuân chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Ban đêm, Thẩm Lộc
Sinh lập tức chuẩn bị một hộp Hoàn Hồn Thảo trị giá xa xỉ, đồng thời lập tức
liên lạc các cửa hàng dưới quyền, đem toàn hộ Hoàn Hồn Thảo điều về thành Kim
Lăng để dự phòng.
Cừu Ngộ Xuân còn lấy
máu Hồng Tụ để kéo dài mạng cho Doãn Tử Liên, lại dùng Hoàn Hồn Thảo phối với
nhiều loại dược liệu trân quý nấu thành thuốc, để cho Hồng Tụ từng giọt từng
giọt rót vào trong miệng Doãn Tử Liên.
Khoảng chừng hai khắc
sau, khuôn mặt xám tro của hắn có một chút huyết sắc.
Biến hóa như thế
khiến cho tất cả mọi người trong Doãn gia đều nhẹ nhàng thở ra, rốt cục cũng
yên tâm đem Doãn Tử Liên giao cho hai người.
Hồng Tụ canh giữ ở
bên giường, nắm lấy bàn tay của nam nhân mà nàng yêu thương, tay áo trượt
xuống, lộ ra tấm khăn mỏng thấm máu buộc trên cổ tay nàng.
“Tụ nhi, đi nghỉ đi.”
Cừu Ngộ Xuân cảm thấy động tác của nàng rất tự nhiên, giống như giữa nàng và
nam nhân này từ sớm đã có thói quen nắm tay nhau.
“Không, cha, phong
hàn của người còn chưa khỏe, người đi nghỉ ngơi trước đi.” Giương mắt nhìn thấy
sắc mặt cha mỏi mệt, nàng không khỏi thúc giục.
“Cha là đại phu, biết
rõ tình trạng của mình.” Ông muốn nắm tay nàng, lại sợ làm đau nàng, cuối cùng
chỉ có thể từ bỏ.“Cha ở tại chỗ này mới có thể nắm được tình trạng của hắn, con
đi nghỉ ngơi, mới vừa rồi con mất không ít máu, cần nghỉ ngơi.”
Hồng Tụ quan sát
ông.“Cha, gia sẽ ổn chứ?”
“Đương nhiên, nếu cha
đã muốn ra tay, Diêm Vương cũng phải nể mặt cha vài phần.”
“Nếu như vậy, hãy để
cho con ở bên cạnh gia, nói chuyện với gia, bởi vì...” Nàng thu hồi tầm mắt,
yêu thương khẽ vuốt bờ má hơi lạnh của nam nhân đang nằm trên giường.“Sau này,
con sẽ không gặp lại người ấy nữa.”
Nàng đã đồng ý với
Doãn phu nhân, đợi sau khi sức khỏe của gia chuyển biến tốt sẽ rời khỏi, nếu
không thừa dịp bây giờ nói chuyện với hắn nhiều hơn một chút, chỉ sợ sau này sẽ
không có cơ hội.
Cừu Ngộ Xuân thở
dài.“Con thật sự có thể không gặp lại hắn nữa?”
“Làm không được cũng
phải được.”
Nàng bắt đầu sợ hãi,
cũng thật sự tỉnh ngộ, thì ra lực sát thương của nàng đối với hắn rất lớn.
Cho dù hắn hiểu lầm
nàng, nhưng vẫn tới phủ của Tuyển Vương gia, thậm chí bảo vệ nàng trong lòng ngực,
trong mắt rõ ràng chỉ có nàng, nhưng nàng lại làm thương tổn hắn...
Rốt cuộc nàng không
có mặt mũi nào gặp hắn, nay chỉ mong sức khoẻ của hắn nhanh chống đỡ hơn, chỉ
có khi sức khoẻ của hắn khá hơn, nàng mới có thể ra đi mà không vướng bận, áy
náy gì.
“Cũng tốt, nói chung
khoảng hai ngày nữa, tình trạng của hắn sẽ ổn định hơn, đến lúc đó, chúng ta
đi.”
“... Được.”
Cừu Ngộ Xuân liếc
nhìn nàng một cái, chậm rãi rời đi.
Hồng Tụ thì chuyên
tâm một lòng nhìn người trên giường, không ngừng lấy khăn lau mồ hôi trên trán
của hắn, lại nhẹ tay thăm dò hơi thở của hắn, chỉ sợ không chú ý một chút thì
hắn sẽ bỏ nàng lại mà đi.
“Gia, ta không phải
không hiểu, mà là thật sự không phát hiện... Ta sợ si tình sẽ bị thương tổn,
cho nên luôn n