
ang đem bồn
tắm chuyển ra ngoài.
“Vâng.”
“Tụ nhi, ngươi đã mấy
ngày không tắm rửa rồi?” Hắn mị mắt lườm.
“...” Có thể nói từ
lúc vào Doãn phủ đến bây giờ cũng chưa tắm qua không? Nhưng bây giờ là mùa
đông, rất lạnh, lại không chảy mồ hôi, không tắm hẳn là cũng không có quan hệ
gì chứ?
“Không phải là ngươi
chưa tắm qua đó chứ?”
Tụ nhi cười ngây ngô.
“... Đi tắm.”
“Không, không cần, ta...”
“Không tắm, thì đừng
bò lên giường ta.”
Lời này vừa nói ra,
hai mắt Tụ nhi nhất thời sáng ngời.
Thấy thế, Doãn Tử
Liên mị mắt nói một cách hờn giận: “À, thì ra là ta hiểu lầm? Thì ra kêu ngươi
ngủ cùng ta, là tra tấn ngươi như vậy? Có trời mới biết ngay từ đầu, rốt cuộc
là ai bò lên giường của ta trước?”
Tụ nhi xấu hổ cúi cái
đầu nhỏ xuống.
“Còn không mau đi
tắm?”
“... Đại thiếu, cái
bồn tắm kia quá sâu, ta sẽ bị chìm.”
“Đừng sợ, nếu ngươi
bị chìm, ta sẽ cứu ngươi.” Hắn cười híp mắt.
Chẳng lẽ không có thể
ở trước lúc bị chìm, nghĩ cách để người ta không bị chìm sao? Tụ nhi đáng
thương hề hề bĩu môi.
“Đi!”
“Nhưng, nhưng ta
không có y phục để thay.”
“Ta đã tìm vài bộ y
phục của tiểu đệ ta trước đây.” Doãn Tử Liên từ trong tủ áo lấy ra vài bộ áo
nhìn như có chút cũ, nhưng chất liệu vẫn còn tốt: “Vứt y phục kia đi, một bộ
dạng nghèo kiết hủ lậu.”
Tụ nhi nghe vậy, mím
môi lại nói: “Đại thiếu xin thu hồi những lời này, đây là y phục nương may cho
ta, không có nghèo kiết hủ lậu.”
Nhìn hốc mắt trong
nháy mắt đã phiếm hồng của nó, Doãn Tử Liên vốn định tiếp tục kích nó, nhưng
không biết vì sao, không mở miệng được. Không muốn thấy nó rơi lệ nữa, nghĩ
nghĩ, sửa lời nói: “Không phải kêu ngươi vứt thật, ngươi có thể cất giữ, nếu cứ
mặc, chẳng phải là càng cũ nát sao?”
“Đại thiếu còn chưa
xin lỗi ta, y phục này không có nghèo kiết hủ lậu!”
Doãn Tử Liên trầm
giọng, khẽ nhếch mi: “Sao, rốt cuộc ai là chủ tử ai là hạ nhân, ngươi được ta
sủng lên trời rồi sao?” Hắn vứt áo cũ cho nó: “Tùy ngươi.” Dứt lời, hắn lập tức
nằm lên giường, còn buông màn, quay lưng vào.
Tụ nhi nhất thời sững
sờ tại chỗ, bị dọa bởi khẩu khí không ra sao cả của hắn. Chẳng lẽ mình thực sự
được sủng đến hư? Nhưng, cho dù là chủ tử, cũng không có thể xúc phạm đến y
phục của mình, đây là do nương may, những mảnh vá trên đó, tất cả đều do nương
vá lúc thân thể không khỏe, không có nghèo kiết hủ lậu.
Đây là kí ức của
nương lưu lại, ngàn vàng cũng không thể đổi.
Nhưng hình như đại
thiếu không vui, không muốn để ý Tụ nhi nữa, làm sao đây?
Mím chặt môi, nuốt lệ
vào, nhìn bồn tắm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thỏa hiệp đưa ghế đến, chậm
rãi rút đi y phục trên người, gỡ búi tóc, bước vào trong bồn, dòng nước ấm áp
từ đầu ngón tay chậm rãi ấm vào trong lòng.
Bởi vì trong lòng đều
chỉ nghĩ phải làm thế nào để đại thiếu xin lỗi, lại không làm đại thiếu chán
ghét mình, Tụ nhi hoàn toàn không phát giác người trên giường đã sớm vén màn
bước xuống giường, chậm rãi đi tới
“Xem như ta xin lỗi
ngươi, nếu ta biết đó là di vật của nương ngươi, thì sẽ không nói nghèo kiết hủ
lậu.”
Thanh âm dễ nghe vang
lên bên tai, Tụ nhi sợ tới mức quay đầu, phút chốc co người lại muốn giấu giếm;
Doãn Tử Liên nhìn thấy động tác mất tự nhiên của nó, ánh mắt rất tự nhiên mà
dừng ở giữa hai chân của nó, lập tức chật vật dời mắt đi.
“Chết tiệt! Ngươi cư
nhiên là tiểu cô nương!”
Sáng sớm hôm sau,
Doãn Tử Liên đã lâu không bước chân ra khỏi phủ đặc biệt sai người chuẩn bị xe
ngựa, chỉ vì đem Tụ nhi đưa trả lại cho phụ thân của nó.
“Đại thiếu, xin lỗi!
Ta không phải cố ý muốn gạt người, là phụ thân nói giả trang thành nam hài, giá
mua sẽ cao hơn, nhưng ta thật sự cũng có thể làm những việc nặng của nam hài,
ta có thể, người đừng đưa ta trở về!” Ngồi trên xe ngựa, Tụ nhi vẫn còn khẩn
cầu.
Mặt Doãn Tử Liên lạnh
lùng nghiêm túc, có loại không hài lòng như bị người ta tát một cái.
Uổng phí hắn còn muốn
dạy dỗ cho tốt, kết quả nó cư nhiên là tiểu cô nương!
“Đại thiếu, ta cầu
xin người, năm lượng đó là dùng để mai táng nương, cầu người đừng thu hồi, ta
cái gì cũng có thể làm!” Tụ nhi nói xong, nước mắt như mưa.
Thoáng nhìn mái tóc
dài còn chưa buộc của nó, càng hiện rõ vẻ thanh lệ vốn có của tiểu cô nương,
sau này lớn lên sẽ là một mỹ nhân hại nước hại dân, nhưng hắn lấy một cô gái
làm cái gì? Nam
hài còn có thể dùng để đùa chơi, một tiểu cô nương thì chơi thế nào được?
“Ngươi yên tâm, ta sẽ
không lấy lại năm lượng của cha ngươi.” Hắn nói một cách thản nhiên.
“... Thật sự?”
“Ta chưa bao giờ nuốt
lời.”
Nhưng Tụ nhi vẫn lắc
đầu: “Vậy... Sau này ta không thể ở bên cạnh đại thiếu sao? Ta đã đáp ứng đại
thiếu phải làm bạn tâm giao của người rồi mà.”
Bộ dáng Doãn Tử Liên
nén cười chứa đầy vẻ lạnh lùng: “Tụ nhi, nam cùng nữ là không thể trở thành bạn
tâm giao.”
“Vì sao?” Nó không
hiểu.
“Chờ ngươi lớn lên sẽ
hiểu.” Không còn nhìn nó, hắn chuyển ánh mắt ra ngoài của sổ, nhìn chằm chằm
nơi sắp đến. Lúc trước cha nó bán nó vào phủ, bởi vì chỉ đánh mười năm khế, cho
nên đặc biệt lưu lại vị trí nơi ở.
Vừa đến nơi,