
Doãn Tử
Liên lập tức xuống xe ngựa, Tụ nhi theo quy củ đi theo phía sau.
Đẩy ván cửa cũ nát
ra, nó dẫn đầu bước vào nhà: “Phụ thân?”
Doãn Tử Liên đứng ở
ngoài cửa, nhìn chằm chằm cái thôn nhỏ ở ngoại thành, phát hiện nơi nơi đều là
nhà gỗ cũ nát.
“Phụ thân?” Tụ nhi
chạy vào lại chạy ra, lập tức vọt tới nhà hàng xóm cách vách gõ cửa: “La ma ma,
La ma ma!”
“Hồng Tụ?” Một hồi,
có một bà lão ra mở cửa, nghi hoặc nhìn nó: “Ngươi không phải đi chung với cha
ngươi rồi sao?”
“La ma ma, phụ thân
ta đâu?” Hồng Tụ hỏi một cách khẩn trương.
“Hắn hai ngày trước
mai táng nương ngươi xong rồi đi rồi, nói muốn trở lại quê nhà ở kinh thành,
không phải đưa ngươi đi cùng rồi sao?”
Gió lạnh thổi qua mái
tóc chưa buộc của Doãn Tử Liên, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vẻ mặt vừa
kinh ngạc vừa kinh hoảng của người trước mắt.
Xem ra, nó là bị vứt
bỏ một cách không hề báo trước, nếu ngay cả hắn cũng không quản, chỉ sợ nó muốn
sống tiếp cũng là điều khó khăn... Chép miệng, mày rậm khẽ nhăn lại nhìn dòng
lệ chực rơi dưới đáy mắt của nó, hắn không khỏi thở dài.
Thôi mặc kệ, tiểu cô
nương thì tiểu cô nương, nể mặt nó hiểu chuyện và thông minh như vậy, hắn đành
làm người tốt một lần này đi.
“Tụ nhi, đi thôi.”
Hắn ngồi trở lại xe ngựa.
Hồng Tụ chậm rãi
giương mắt, nhìn lại một lần căn nhà gỗ không một bóng người, mím chặt môi nuốt
nước mắt, ngồi lên trên xe ngựa.
Vừa hồi phủ, Doãn Tử
Liên liền nhận được một bức thư, về thư phòng mở ra, câu ra một nụ cười hài
hước, lại nhìn về hướng cô bé sau khi về Doãn phủ, thủy chung vẫn chấn ngạc
không lời nào để nói kia.
Nó đứng trước mặt
hắn, hai tay nắm chặt, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt, nhưng làm sao cũng
không chảy xuống, quật cường cắn môi, tựa như mất hồn.
Doãn Tử Liên nghĩ
nghĩ, cầm lấy cây bút trên bàn, vẽ phác vài nét lên giấy, chỉ chốc lát sau, hắn
khẽ gọi, “Tụ nhi.”
Nó làm lơ.
“Tụ nhi!”
Nó bỗng dưng hoàn
hồn, trong nháy mắt ngước mắt lên, rơi xuống một giọt lệ, lại lập tức lau đi,
như là muốn che giấu sự yếu ớt cùng bất an của mình.
“Nghe đây, ngươi có
thể lãnh đạm với bất kỳ ai, duy nhất không cho phép dùng loại tư thế này đối
mặt với ta, nhớ kỹ.” Hắn không phải yêu cầu, mà là mệnh lệnh một cách ép buộc.
Hồng Tụ hoảng hốt
nhìn hắn, trong đầu loạn thành một đống. Nương mất rồi, phụ thân cũng không
thấy...
“Tranh này cho ngươi.”
Hắn đưa tờ giấy cho nó.
Nó ngây ngốc tiếp
nhận, phát hiện bút pháp tinh tế trên giấy cư nhiên phác thảo gương mặt cha nó
không hề kém xa người thật, không khỏi kinh ngạc mà ngước mắt.
“Nói, nói hết cho ta
biết những chuyện trong lòng ngươi, một chuyện cũng không được giấu.” Hắn nâng
chiếc cằm nhỏ của nó lên, buộc nó nhìn thẳng vào mình.
“Phụ thân... Phụ thân
có phải không cần ta hay không?” Nghe vậy, Hồng Tụ nghẹn ngào hỏi, những giọt
nước mắt to như hạt đậu rốt cuộc cũng rơi xuống: “Phụ thân nói sẽ đến đón ta,
nhưng bây giờ không thấy phụ thân nữa...”
Nhìn nó lệ rơi lã
chã, Doãn Tử Liên cau mày: “Đừng khóc.”
Nhưng những giọt lệ
đã nhịn lâu một khi đã trào ra như vỡ đê thì khó có thể thu hồi, Hồng Tụ tuy
cũng không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn rơi.
“Còn khóc nữa thì
đuổi ngươi đi.”
“... Đại thiếu muốn
lưu ta lại?” Nó thút thít.
Doãn Tử Liên tay
chống má, lười biếng nói: “Ngươi có biết, ngươi nhìn thấy cơ thể của ta, phải
chịu trách nhiệm với ta?”
“Ơ?” Nó sợ tới mức
trắng bệch cả mặt, nước mắt vẫn còn đọng lại trên hàng lông mi dài.
Hắn bất mãn nhướng
mày: “Sao, ngươi muốn quỵt?”
“Ta, ta... chịu trách
nhiệm như thế nào? Lấy mạng ra đền sao?” Nó khẩn trương không thôi.
Nghe thấy lời này,
Doãn Tử Liên không khỏi bật cười, khẽ lắc lắc ngón tay dài với nó: “Lấy mạng
đền cũng có thể, nhưng bây giờ... Ta muốn ngươi hầu hạ ta cho thật tốt.”
Thôi, cô gái thì cô
gái đi.
Xem hắn có thể huấn
luyện ra một cô gái còn tài năng hơn so với Đan Hòa hay không Trong thư phòng, Liêm
Trinh trầm giọng nói: “Đây là tiểu nhân chính mắt nhìn thấy.”
“Phải không?” Doãn Tử
Liên đáp lời không chút để ý, chỉ chuyên chú điêu khắc bức tượng trong tay:
“Nha đầu kia thực ra tính cách rất cứng cỏi, cũng chưa bao giờ nói với ta
chuyện đó.”
Nếu không phải gần
đây xương cốt Tụ nhi phát triển, quần áo nhỏ đi, lộ ra tay chân, hắn sẽ không
phát hiện trên người nàng xuất hiện những vết bầm không biết ở đâu ra.
“Tiểu nhân đoán rằng,
có lẽ có liên quan đến chuyện năm đó Nhạn nhi bị đuổi ra khỏi phủ, các nữ tì
trong phủ đều nghĩ rằng nàng cáo mật, hơn nữa còn bất mãn nàng được đại thiếu
sủng ái, trở thành nha hoàn bên người đại thiếu.” Liêm Trinh nghĩ ngợi một lúc
nói: “Hồng Tụ ở trong phủ bị bắt nạt hẳn là không phải là chuyện ngày một ngày
hai, có thể là bắt đầu từ sau khi nàng ở đến ở trong nữ phó phòng, có lẽ... ba,
bốn năm nay đều vẫn là tình trạng như vậy.”
Dù sao đại thiếu ở
trong phủ được nha hoàn xem trọng nhất, mà các nàng luôn ôm chặt hy vọng không
thực tế, như vậy, Hồng Tụ từ tiểu nam đồng biến thành cô bé tự nhiên trở thành
cái đinh trong mắt mọi người.
Doãn Tử Liên nghe,
nhưng