
ó khăn với mái tóc dài của mình, Tuấn Dũng móc túi áo lấy ra cây kẹp:
- Em kẹp tóc lên đi.
THượng Nguyên chần chừ rồi nhận nhưng không dám nhìn anh:
- Cám ơn.
Mọi người ồ lên:
- Chu đáo quá.
Vũ Hằng ganh tị:
- Tao muốn được như mày lắm Thượng Nguyên. Nhưng Phi Ngữ của tao không biết bao giờ mới được như Tuấn Dũng của mày.
Phi Ngữ choàng tay qua vai người yêu:
- Anh cũng muốn được như Tuấn Dũng lắm nhưng ngặt nỗi mái tóc của em
không được dài như THượng Nguyên. Nó ngắn quá đi, kẹp lên ai mà coi.
Vũ Hằng cong môi:
- Em sẽ để tóc dài.
- Tuấn Hảiì ngày đó anh sẽ tặng kẹp cho em.
Tuấn Dũng cười, anh phân trần:
- Thật ra tôi cũng không biết gì cả. Lúc ở nhà chuẩn bị đi, Tuấn Hải bỏ
vào túi tôi cây kẹp và nói: “Ba hãy mang theo, sẽ có lúc cô Nguyên cần
đến nó.” Thế là tôi phải để yên cây kẹp trong túi áo.
Thượng Thành khen:
- Tuấn Hải giỏi quá, đến cậu là em ruột cô Nguyên mà còn chưa biết rõ cô
Nguyên cần gì và muốn gì nữa. Còn con, chỉ ở gần cô Nguyên có vài tháng
thôi mà biết hết.
Cậu bé hếch môi lên:
- Có gì đâu mà khó, chỉ cần để ý một chút là biết ngay thôi.
Vũ Hằng chen vào:
- Vậy là mấy cậu và ba thua Tuấn Hải xa lắc rồi.
Vĩ Nam khoát tay:
- Mấy người không biết đói nhưng tôi đói đó nghe. Muốn nói gì thì vừa ăn
vừa nói cũng được mà. Thượng Nguyên cô còn chần chừ gì nữa, gọi thức ăn
mau lên.
Tuấn Hải kêu lên:
- Chú Nam xấu đói quá, không
giống cháu gì hết trơn. Đói thì cũng phải yên lặng vì mình đâu phải chủ
nhân. Nhóng lên nhóng xuống họ cũng biết là mình đói rồi.
Vĩ Nam méo mặt còn mọi người được một phen cười.
Tuấn Dũng nhắc nhở:
- Con yên lặng để cô Nguyên chọn thức ăn nào.
- Dạ.
Xem qua một lượt thực đơn, Thượng Nguyên chọn 4 món: lẩu lươn, cá chép chiên xù, thịt bò lá lốt và cánh gà chiên bơ.
Từng món từng món được bày ra bàn. Vĩ Nam xuýt xoa:
- Thượng Nguyên đi chợ tuyệt lắm. Nhưng hình như những món này đều lá khoái khẩu của cha con Tuấn Hải.
Vũ Hằng phát hiện:
- Đúng đó. Thượng nguyên đâu có biết ăn lươn và thịt bò. Quả tang nha, hai người không đường nào chối cãi.
Thượng Nguyên hất mặt:
- Gì chứ?
- hai người đã tương thông nhau linh hồn và suy nghĩ.
- Điên khùng.
- Không đâu, tao đoán là chính xác nhất.
- Vậy mày thử đoán xem bao giờ tao chết? Nếu giỏi đoán như vậy sao lúc nãy không gọi thức ăn đi để tao gọi rồi chọc ghẹo.
Tuấn Dũng khều tay Thượng Nguyên:
- Em đừng có nóng, nóng nảy sẽ lọt vào bẫy của họ đấy.
- Nhưng…
Thượng Tâm lên tiếng:
- Bất kể chị Nguyên gọi thức ăn vì ai, vì anh Dũng hay Tuấn Hải cũng
được. Chỉ nên biết một điều là chị ấy muốn chúng ta cùng ngon miệng,
phải không?
Thượng Tuấn tán đồng:
- Phải đó. Theo em
biết thì anh Nam, anh Ngữ cũng rất thích món lẩu lươn mà đâu riêng gì
anh Dũng. Còn chị Vũ Hằng, chị thích nhất là cánh gà chiên bơ, em còn
nhớ mỗi lần chị đến nhà, chị đều bắt chị hai làm món đó cho chị ăn.
- Thì chị có nói gì đâu. Tại tính chị thích chọc ghẹo thôi.
Cô nhìn bạn:
- Thượng Nguyên! Đừng giận tao, kẻo bữa ăn không ngon.
- Xin lỗi, tao hơi nóng nảy.
Tuấn Dũng vỗ tay:
- Tốt cả rồi.
Anh đề nghị:
- Chúng ta uống rượu khai vị chứ?
- Đồng ý.
Tuấn Dũng mở nắp chai rượu ngoại và rót vào ly cho mọi người. Anh giơ cao ly rượu:
- Nào chúng ta cùng nâng cao ly để mừng hoà bình được lập lại và mãi mãi vui vẻ như hôm nay.
- Dô.
Tuấn Dũng nhìn Tuyết Hoa:
- Sao em không nâng cao ly cùng mọi người?
- Tôi…không biết uống.
- Rượu nhẹ thôi.
Vũ Hằng đặt ly xuống bàn:
- Anh Dũng nói không sai đâu. Mày uống thử xem. Tao uống được, San San cũng uống được mà.
Tuấn Hải đồi:
- Con uống nữa.
Tuấn Dũng kề ly vào miệng con trai, cậu bé uống một ngụm rồi chép chép miệng:
- Ngon lắm cô Nguyên ơi.
Vũ Hằng thúc bạn:
- Mạnh dạn lên, lỡ mai mốt mày có đi dự tiệc chiêu đãi thì sao?
- Đời nào tao mới đến được những chỗ đó mà mày không.
- Ai biết đâu được.
Thượng Nguyên bưng ly rượu của mình lên. Tuấn Dũng chạm nhẹ ly vào ly cô:
- Chúc ngon miệng.
Thượng Nguyên nhắm mắt uống một hơi, Tuấn Dũng bật cười:
- Em uống như vậy làm sao thưởng thức được vị ngon của nó.
Đặt ly trả về chỗ cũ, Thượng nguyên nhón một miếng táo trên bàn bỏ vào miệng, cô nhăn mặt:
- Hăng quá.
- Tại em không quen thôi, chứ rượu này uống vào giúp chúng ta ngon miệng hơn.
- Tôi đành chịu quê vậy.
Thượng Thành đổi ly rượu bằng nước ngọt cho chị mình.
- Tập dần cũng được mà chị 2.
Thượng Nguyên rụt vai:
- Tập gì thì chị cũng có thể nhưng rượu thì miễn bàn.
Thượng Nguyên cùng Tuấn Dũng chăm sóc cho Tuấn Hải, hai người như cha mẹ hiền vậy.
Người ngoài nhìn vào, nếu như không biết họ sẽ bảo đó là một gia đình hạnh phúc.
Đối với Vĩ Nam, người biết rõ câu chuyện cũng đang ngưỡng mộ họ kia mà.
Chợt điện thoại của Tuấn Dũng reo. Anh đứng dậy:
- Mọi người cứ tự nhiên.
Anh xin phép rời bước ra phía trước:
- Alô.
- Anh Tuấn Dũng!
Tuấn Dũng giật mình:
- Nguyệt Thu!
- Phải, là em đây. Báo cho anh một tin quan trọng này. Cuối tuần này em sẽ sang