XtGem Forum catalog
Giấc Mơ Áo Cưới

Giấc Mơ Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321980

Bình chọn: 7.5.00/10/198 lượt.

Việt Nam.

- Cái gì?

Tuấn Dũng lắp bắp:

- Sang Việt Nam ư?

- Phải. Anh đã từng mời em sang thăm quan Việt Nam, quê mẹ của anh mà. Và em đã quyết định sang đấy một chuyến - Anh…

Trời ơi! Như vậy là nguy to rồi. Chuyện của anh và Thượng Nguyên đang có chiều hướng tốt, thế mà đúng lúc này Nguyệt Thu lại xuất hiện. Tuy giữa anh và Nguyệt Thu không có gì nhưng không bảo đảm là

không quen. Phải làm sao đây?

Tiếng Nguyệt Thu lảnh lót:

- Tuấn Dũng! Anh không thích em sang bên ấy hả?

- Ờ…Thích chứ. Nhưng…

- Nếu anh thích là được rồi.

- Nguyệt Thu! Em có thể dời chuyến bay lại được không? Cuối tuần này anh

phải bay sang Nhật để khảo sát thị trường rồi anh không thể đón em được.

- Bay sang Nhật khảo sát thị trường, chuyện này cũng phiền đến chủ tịch hội đồng quản trị nữa sao?

- Em phải hiểu, anh không thể nào để Vĩ Nam một mình.

- Em biết, nên em đâu thể ganh tị với anh tạ Em sang Việt Nam sẽ đến nhà của anh ở.

Tuấn Dũng cuống quýt:

- Càng không được. Anh đi thì nhà của anh khoá cửa, em làm sao vào nhà.

- Thế còn Tuấn Hải?

- Anh gởi nó chỗ người bạn thân.

- Vậy…

- Thật sự…

- Em không làm anh khó xử đâu, để em tính lại đi.

Tuấn Dũng mừng rỡ:

- Cám ơn em đã hiểu.

- Nhưng bao giờ anh về, nhớ gọi điện để em đặt vé máy bay nghen.

- Ok.

- À, anh đang làm gì vậy?

- Đang ăn cùng mấy người bạn.

- Hoá ra em làm dang dở bữa ăn của anh rồi. Thôi, không làm phiền anh nữa, em cúp máy đây.

- Bye.

Tuấn Dũng thở phào, anh trở về lại bàn tiệc nhưng khuôn mặt kém vui hơn lúc đầu.

Thượng Tuấn quan tâm:

- Anh không sao chứ Tuấn Dũng?

Tuấn Dũng lắc nhẹ đầu:

- Không sao.

Vĩ Nam hỏi:

- Điện thoại từ Seoul phải không?

- Ừ. Có lẽ tôi phải bay sang Nhật một chuyến.

Thấy mọi người buông đũa nhìn mình, Tuấn Dũng xởi lởi:

- Chẳng có chuyện gì quan trọng đâu, mọi người cứ dùng đi, đừng quá quan

trọng vấn đề của tôi. Chỉ là chuyện nhỏ ở công ty, tôi và Vĩ Nam có thể

giải quyết được.

Vĩ Nam hùa theo:

- Tuấn Dũng nói phải. Mọi người đừng làm mất cuộc vui của mình.

Thượng Nguyên nghiêm trang:

- Nếu như ông cần sự giúp đỡ thì cứ lên tiếng. Tôi và mọi người ở đây rất sẵn sàng.

Tuấn Dũng bưng ly nước lên:

- Dùng nướt ngọt thay rượu để nói lời cảm ơn trước nhé.

Tuấn Dũng vuốt tóc Tuấn Hải:

- Con trai của ba no chưa?

- Dạ, no rồi.

- Sao ba không hỏi cô Nguyên no chưa? Con thấy cô ấy chưa ăn gì hết đó.

Tuấn Dũng nhìn sang Thượng Nguyên:

- Tuấn Hải nói em chưa ăn gì có phải không?

- Và ông tin lời thằng bé?

- Lời con nít nói đôi khi đáng tin hơn người lớn chứ. Với lại anh rất biết Tuấn Hải, thằng bé không biết nói dối.

- Vậy thì tôi nói thật, tôi có ăn nhưng ăn ít.

- Em không được khoẻ hở?

Thượng Tâm trả lời thay:

- Không phải. Tại chị em xưa nay vậy, ăn không nhiều

Tuấn Hải níu áo ba:

- Ba ơi! Ba có cần con giúp gì không?

- Chỉ cần con ngoan, không phá phách, biết nghe lời, không làm cô Nguyên buồn. Đó là con giúp ba rồi.

Tuấn Hải nghiêng đầu:

- Cái đó con làm được.

Vũ Hằng chúm chím môi:

- Tuấn Hải này! Hãy làm sao cho ba và cô Nguyên xích lại gần nhau hơn, đó là một điều giúp đỡ tốt đó.

- Con không hiểu lời cô nói cho lắm.

Phi Ngữ lên tiếng:

- Trời ơi! Em nói cao siêu quá làm sao thằng bé 3, 4 tuổi hểu cho được. Phải dùng lời lẽ thực của cuộc sống hàng ngày một chút.

- Nghĩa là…

Thượng Nguyên trợn tròn mắt:

- hai người đang nói bậy để đầu độc trẻ con phải không?

Tuấn Hải xoay tay lia lịa:

- Không đâu, không đâu. Cô Hằng và chú Ngữ đã nói lên suy nghĩ của con

rồi. Con rất thích cô làm mẹ của con. Ngoài mẹ ruột của con ra, chỉ có

cô là con đã từng xem như người mẹ ruột thứ hai của mình.

Vũ Hằng góp ý:

- Tao thấy Tuấn Hải đang nói thật lòng mình đấy. Thượng Nguyên! Chẳng lẽ mày không yêu thương thằng bé?

- Yêu thương, thì có thể làm mẹ được sao? Tao không nghĩ như vậy.

- Mày không bằng lòng?

- Tao có thể xem Tuấn Hải là cháu của tao.

- Sau này đừng hối hận.

- Có gì mà phải hối hận chứ.

Tuấn Dũng ngăn cản:

- hai cô đừng cãi nhau nữa. Tuấn Hải không được người mẹ như Thượng Nguyên , đó là vì nó không có phước thôi.

Thượng Thành thúc nhẹ:

- Chị 2.

- Gì nữa?

- Chị không thấy tội nghiệp anh Dũng và Tuấn Hải sao?

- Tội nghiệp thì sao chứ? Mỗi người đều có số phận của mình. Chị em ta

mất cha mất mẹ, không nhà không cửa phải trôi nổi đó cũng là số phận của chúng ta, chị thương Tuấn Hải với vai một người cháu thì cứ để như vậy

đi.

- Nhưng…

- Đừng xen vào chuyện của chị, em hãy cố gắng thi đậu đại học đó là điều chị mong đợi.

- Dạ.

Vũ Hằng hạ giọng:

- Thượng Nguyên! Nếu những lời nói của tao có những gì không đúng thì tao xin lỗi mày vậy.

- Bỏ đi, tao không muốn suy nghĩ về những chuyện đó nữa.

Vũ Hằng cùng Phi Ngữ đứng lên:

- Tao xin phép về trước vì Phi Ngữ còn có hẹn khác.

Phi Ngữ bắt tay Tuấn Dũng:

- Cám ơn buổi chiêu đãi của em.

- Không có gì.

- Tổng chào.

Mọi người lần lượt đứng lên. Thượng Tuấn, San San rồi Vĩ Nam, Thượng Tâm, Thượng Thành.

Trước khi Vĩ Nam r