Snack's 1967
Giấc Mơ Tình Yêu

Giấc Mơ Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328103

Bình chọn: 10.00/10/810 lượt.

y khó giải quyết, cơn giận trong

tôi lại có nguy cơ bùng phát.

_Em có thể cho anh biết tên và số điện thoại của em được chứ ?

Người thanh niên có mái tóc húi cua hỏi tôi.

Tôi tặng cho chàng ta một nụ cười miễn cưỡng.

_Thành thật xin lỗi, nhưng tôi không thể, tôi không muốn người yêu của tôi ghen.

Một câu nói dối với tôi lúc này là rất hợp lý. Tôi không muốn họ quấy nhiễu và làm phiền tôi.

_Em đã có người yêu rồi sao ? Em đang nói dối đúng không ? Nếu em đã có người yêu, sao anh ta lại bỏ em ngồi đây một mình ?

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt tán thưởng, xem ra anh chàng này không khù khờ như tôi tưởng.

_Anh ấy đi công tác.

_Ra là thế.

_Nếu đã hỏi đủ rồi, anh có thể đi. Tôi muốn ngồi yên tĩnh một mình.

_Em đừng kiêu ngạo quá. Chúng ta ngồi đây nói chuyện và kết bạn với nhau không được sao ?

Tôi bắt đầu thấy phiền phức lại tới nữa rồi. Không hiểu anh chàng này

thấy tôi có điểm gì thú vị. Tôi giống như một bà cô già khó tính, trong

mắt tôi chỉ có tiền.

_Anh có hiểu phép lịch sự và hiểu thế nào là tôn trọng ước nguyện của

người khác không ? Tôi và anh cùng đến quán bar này để uống rượu giải

sầu và ăn uống; anh mất tiền vào đây, anh có quyền tìm một chỗ trống cho mình để ngồi, tôi cũng thế. Tôi không hề tranh giành chỗ ngồi của anh,

cũng chưa từng xích mích với anh. Anh phải hiểu điều đó, mà để cho tôi

yên chứ ?

Tôi đã thể hiện rõ đúng bản chất của một bà cô già khó tính.

Đúng như những gì mà tôi nghĩ, anh ta xa xầm mặt. Sau khi nói vài câu không một chút nể mặt tôi, anh ta mới quay lưng bỏ đi.

Dơ ly rượu lên cao, nhếch mép chúc mừng mình, tôi uống cạn ly rượu. Ngồi trong bóng tối, tôi uống hết ly rượu này đến ly rượu kia. Đến lúc hai

chàng trai trong tổ tôi quay lại, tôi đã say mèm.

Khi say rượu, tôi không quậy phá lung tung và hôn người khác như Tuyết

Ngân, tôi chỉ nói lảm nhảm trong miệng và đi loạng không vững thôi.

Không còn cách nào khác, họ đành phải dìu tôi đi ra khỏi quán. Tiền ăn

uống đã có Hoàng Phúc trả giúp, nên tôi không phải bỏ tiền túi ra trả.

Được ăn uống một bữa miễn phí, tôi cũng chẳng vui chút nào, ngược lại

tôi còn thấy có một chút bi thương. Phải chăng là do tôi nghĩ mình sắp

bị người khác đưa vào chỗ chết ?

Đi ra đường cái lớn, họ một bên dìu tôi, một bên vẫy tay muốn gọi một chiếc xe tắc xi.

Một chiếc xe hơi màu đen sáng bóng và sang trọng dừng lại bên cạnh ba

chúng tôi. Từ trên xe, một người đàn ông toàn thân đều mặc một bộ đồ màu đen bước xuống. Dáng của anh ta rất cao, mắt sáng, khuôn mặt lạnh như

băng.

Mở cửa xe ô tô, anh ta lạnh lùng bảo họ.

_Đưa cô ấy lên xe.

Lúc đầu họ ngơ ngác nhìn anh ta. Họ không hiểu vì sao anh ta lại yêu cầu họ đưa tôi lên xe làm gì ?

Sau đó hai người ngơ ngẩn nhìn hắn. Vẻ đẹp của hắn không chỉ hấp dẫn phụ nữ, mà ngay cả đàn ông cũng không thể rời mắt. Ai cũng yêu cái đẹp,

đứng trước một người có vẻ đẹp hiếm có thế này. Nếu không nhìn ngắm thì

không phải là người, trừ phi người đó bị mù hay người đó không còn ý

nghĩ muốn sống nữa.

Tôi vừa đi vừa ngủ, nên không biết gì. Nếu họ có vứt tôi ra một góc nào

trên đường, tôi cũng không thể mở mắt ra để oán trách họ. Tôi giờ chỉ

muốn tìm một cái giường và ngủ một giấc thật ngon. Tôi đang mơ màng đi

gặp Chu Công.

Hàn khí toát ra từ cơ thể và ánh mắt hắn khiến họ không dám nhìn lâu. Họ đóng băng một chỗ, họ không biết nên làm như thế nào mới đúng ? Để tôi

lên xe của hắn, hay là gọi tắc xi đưa tôi về ?

_Còn không mau nhanh lên ?

Ánh mắt lạnh lẽo và nghiêm khắc của hắn nhìn họ, giọng nói của hắn rất

trầm và rất sắc giống như một lớp băng mỏng đang tan dưới ánh mặt trời.

Hai người bọn họ líu ríu làm theo lời hắn. Họ cẩn thận đặt tôi lên ghế

xe, tôi ngoẹo đầu ngủ ngon lành, tay tôi duỗi dài xuống ghế xe, tư thế

ngủ của tôi chẳng khác gì một con bé con. Tôi vô tư ngủ mà không hay ác

quỷ mà mình khiếp sợ nhất đang ở bên cạnh.

Chiếc xe bon bon lăn bánh chạy trên đường. Xe đi rất chậm, nên đầu tôi

không có va đập gì. Khi đã bị say rượu và buồn ngủ ríu mắt, tôi đâu đủ

tỉnh táo để phân biệt ai là bạn, ai là thù. Tôi dựa đầu vào vai hắn để

ngủ, bàn tay tôi còn ôm lấy cánh tay trái của hắn. Người hắn thật ấm,

tôi cố tìm một ví trí thích hợp, sau đó yên tâm ngủ thật ngon, trên môi

tôi nở một nụ cười khẽ.

Trong mơ tôi thấy mình đanh chạy trên một cánh đồng hoa, bọn trẻ trong trại

mồ côi cùng tôi thả diều. Từng cánh diều đầy đủ sắc màu đang bay chao

liệng trên bầu trời. Trên cao, mây trắng bay, bầu trời trong xanh. Tôi

đứng lặng trong gió, cười tươi như hoa, mặt tôi ửng đỏ, tay tôi vẫy vẫy.

Tôi không biết rằng hành động ngớ ngẩn của tôi đã lọt vào mắt hắn. Nếu

mà lúc này tôi tỉnh lại, tôi sẽ sợ chết khiếp và co giò chạy thật nhanh.

Bảy giờ sáng hôm sau, tôi giật mình tỉnh giấc. Đêm hôm qua có rất nhiều

những ảo ảnh hư hư thực thực xuất hiện trong trí óc tôi. Tôi không biết

chúng có thật không, nhưng cảm giác nói cho tôi biết, tôi không hề tưởng tượng ra.

Ngồi dậy, tôi bóp chán, cổ họng tôi khô khốc, tôi muốn uống nước.

Tấm chăn mỏng làm bằng vải lụa màu trắng bạc