
rơi xuống. Sự mát mẻ và lạnh giá khiến tôi giật mình.
Tôi cúi xuống nhìn cơ thể dưới lớp chăn.
_Á…á…á !
Tôi hét toáng lên. Mặt tôi phút chốt trắng bệch. Tôi run rẩy không hiểu
chuyện gì đã xảy ra với tôi vào đêm hôm qua. Tôi nhớ rằng tôi mời mọi
người đi uống rượu và ăn uống ở quán bar Hoàng Hôn. Vì Tuyết Ngân say
rượu nên Hoàng Phúc đưa cô ấy về trước, sau đó tôi đã uống rất say. Sau
đó…sau đó…đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao tôi không nhớ gì cả ?
Tôi vội nhảy xuống đất, cầm quần áo vắt lên thành ghế của mình, tôi mặc vội vào người.
Mặc kệ đây là chỗ nào, tôi cũng phải chuồn ra khỏi đây.
Mở cửa phòng, tôi rón rén ngó ngược ngó xuôi. Nhìn hành lang được lát
gạch men sáng bóng, và tường nhà được sơn màu trắng trước mặt, tôi biết
chủ nhân của căn nhà này rất giàu có.
Căn phòng mà tôi ngủ qua đêm giống hệt một căn phòng trong khách sạn bốn sao. Không hiểu nhân vật nào mà lại có khả năng phung phí nhiều tiền
của vào việc trang trí và sắm sửa cho ngôi nhà của mình một cách cầu kì
thế này ?
Không dám phân tán tâm trí của mình nữa, tôi đi xuống cầu thang. Đi được mấy bậc, tôi lại lắng tai nghe xem có ai đang ở dưới lầu không ?
Tai tôi rất thính nên tôi có thể nghe được những âm thanh dù là nhỏ
nhất. Có nhiều người bạn tôi trêu tôi rằng tại sao không dùng khả năng
này để trở thành ca sĩ hay một nhạc sĩ ? Tôi chỉ biết cười trừ. Tôi là
một kẻ nhát gan, tôi không muốn cuộc sống của mình gặp quá nhiều sóng
gió. Đọc báo chí nói về scandal của các ca sĩ và diễn viên, tôi thấy
mừng vì mình không đi theo con đường nghệ thuật.
Xuống tầng trệt, tôi đi qua một căn phòng rất rộng. Căn phòng giống như
một cung điện thu nhỏ. Nếu tôi là người mơ mộng, tôi sẽ nghĩ mình là một nàng công chúa.
Chùm đèn treo giữa phòng tạo cho người khác cảm giác đang được khiêu vũ cùng với hoàng tử, và các vương hầu của giới quý tộc.
Trên tường treo mấy bức ảnh khổ lớn hình vuông. Tôi nhìn lướt qua một
lượt. Bức ảnh thứ nhất gồm sáu người, hình như đây là ảnh chụp cả nhà
gồm có ông bà nội, cha mẹ và hai anh em trai. Ông bà nội chỉ khoảng từ
60 đến 70 tuổi, còn cha mẹ từ 30 đến 45 tuổi, hai anh em trai vẫn còn
học tiểu học và học cấp hai.
Khi nhìn thấy ánh mắt của hai anh em, và người đàn ông được gọi là cha
của hai đứa trẻ, tôi đã có linh cảm không hay. Người đàn ông đó giống
hệt hắn.
Không phải chứ ? Đây tuyệt đối là do tôi nhìn nhầm. Tôi không thể đang ở trong nhà hắn được, nếu điều này là sự thật, tôi chẳng khác gì là miếng thịt đang bị dâng lên miệng của sư tử.
Bức ảnh thứ hai, thứ ba, thứ tư, đến bức ảnh thứ năm, tôi không muốn tin cũng không được. Bức ảnh của hắn được chụp rõ nét và sống động như
thật. Hắn đứng thẳng, mắt nhìn về phía trước, khuôn mặt được ánh nắng
chiều tà bao phủ, nhìn hắn giống như một hình ảnh mờ sương khiến cho
người khác có cảm giác như ảo như mộng.
Mặt tôi đỏ bừng, trái tim tôi đập thật nhanh. Tôi không biết mình đang
sợ hay là đang phấn khích. Một kẻ mù tịt về tình ái như tôi, làm sao
giải thích được cảm giác vừa xốn xang, vừa hồi hộp trong lòng là gì ?
Tôi so sánh hắn với sở thích yêu tiền của tôi. Có lẽ cảm giác mà tôi
dành cho hắn cũng chỉ giống như thế thôi.
Bỏ qua bộ bàn ghế sang trọng, bỏ qua những đồ nội thất quý giá, và những bức tranh đắt tiền, tôi vọt nhanh ra khỏi phòng.
Chạy băng qua sân vườn được xây dựng theo tiêu chuẩn Châu Âu của hắn,
tôi thở hổn hển khi dừng lại trước cánh cổng sắt màu xanh dương trước
mặt.
Chúa ơi !
Tôi méo mặt. Hắn có cần phô trương sự giàu có của mình, bằng cách cho xây một chiếc cổng cao hơn hai mét thế này không ?
Đã chạy ra tận đây rồi, chẳng lẽ vì chiếc cổng quá cao, tôi lại ngoan ngoãn chạy vào trong ?
Không ! Tuyệt đối không được ! Tôi thà chịu xây xát một chút nhưng được
an toàn còn hơn quay trở lại để hắn xử tôi. Hừ ! Tôi đâu có ngu như thế !
Nghĩ là làm, tôi sắn tay áo sơ mi màu trắng có kẻ xọc màu xanh lên đến
khủy tay. Cúi xuống gỡ đôi guốc màu đen ra khỏi chân, tôi tung nó sang
bên kia cánh cổng sắt.
Yên tâm là không còn gì vướng víu, và cũng không ai biết đến hành động
điên khùng của mình, tôi bắt đầu leo trèo như một con khỉ.
Lúc này tôi thấy phải cảm ơn tính cánh hay nghịch ngợm của mình ngày
xưa. Nếu ngày trước tôi không chịu khó leo cây sung, cây bưởi, cây xoài, cây nhãn để hái quả ăn, có lẽ giờ này tôi đành chịu từ bỏ ý định chạy
trốn.
Dáng tôi vốn nhỏ bé, tôi lại thường xuyên đi bộ một đoạn rất dài để đi
làm, nên coi như thân thể tôi dẻo dai. Nếu không phải do tôi là cô nhi,
tôi không thường xuyên ăn đói mặc rách, chắc tôi cũng không bị đau dạ
dày.
Nghĩ đến đây tôi lại tức. Hừ ! Bệnh viện Gia Long hãy chờ đấy, nhất định tôi sẽ kiện các người.
Trèo lên đến đỉnh của cánh cổng, tôi uyển chuyển leo xuống. Leo lên bao
giờ cũng khó hơn leo xuống nên tôi nhanh chóng đáp xuống đất an toàn.
Không kịp đi guốc vào chân, tôi co giò bỏ chạy với tốc độ của một con báo con.
Tôi chắc mẩm rằng hành động rất ư là “đẹp mắt” của mình sẽ không có ai
biết, nhưng thật không ngờ hắn và ông quản gia đã chứng kiến từ đầu đế