
mình thật đáng thương.
Đi xe buýt mất hơn 20 phút, tôi mới đến được nơi mà mình cần đến.
Vừa đói vừa mệt, tinh thần lại hoảng loạn cực độ, trông tôi xơ xác và
hốc hác, giống như một kẻ vừa mới trải qua một cơn bạo bệnh.
Nhìn cánh cổng sắt cao cao trong căn hộ chung cư của anh Lý, tôi nuốt nước bọt.
Miệng đắng lưỡi khô, tôi nửa muốn nhấn chuông cổng, nửa lại không dám.
Chỉ cần nghĩ đến lúc phải đối mặt với anh, và mở miệng xin anh cho phép mình ngủ lại, tôi đã muốn co giò bỏ chạy.
Tôi tuy là một cô gái thẳng tính và mạnh miệng, nhưng da mặt lại không
quá dày, nên mỗi khi gặp phải chuyện gì đó như đi cầu cạnh người khác,
tôi lại không có dũng khí làm đến cùng.
Tôi đứng trước cổng nhà anh Lý, đứng rất lâu.
Hơi lạnh của sương đêm ngấm sâu vào da thịt.
Những cơn gió mang theo mưa phùn tát vào mặt và bộ quần áo đang mặc trên người.
Tôi bất giác rùng mình, nước mắt vì tủi thân lại lăn dài xuống má.
Tôi đáng thương quá !
Tại sao tôi lại rơi vào nông nỗi này ? Tại sao tôi không còn nơi nào để đi cả ?
Tôi đã mất hết tất cả rồi sao ?
Đầu óc tôi tê liệt, mọi giác quan cũng không còn.
Lạnh tuy có thể khiến tôi cho tôi rét run, nhưng vẫn không thể bằng được sự băng giá đang tàn phá trong trái tim tôi.
Khi cánh cổng sắt được mở ra, tiếng leng keng khiến tôi giật mình ngước mắt lên nhìn.
Anh Lý xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Anh kinh ngạc nhìn tôi, mắt anh mở to.
Sau mấy giây sửng sốt, anh vui mừng reo lên.
_Khánh Băng ! Lâu quá rồi không được gặp em.
Tôi bật khóc nức nở, bao nhiêu đau khổ và mất mát mà tôi cố kìm nén từ
lúc tôi bước lên máy bay đều được tuôn theo dòng nước mắt.
Tôi bất chấp hình tượng của mình, cũng quên luôn ý nghĩ mình phải cố gắng giả vờ như không có chuyện gì.
Tôi lao lên phía trước, tôi ôm chặt lấy anh Lý.
Anh Lý hoảng hốt vội ôm lấy tôi, tay anh vỗ nhẹ lên lưng tôi.
_Có chuyện gì thế ? Sao em lại khóc ?
Đáp lại câu hỏi quan tâm và lo lắng của anh, là những giọt nước mắt không ngừng chảy của tôi.
Anh Lý biết tôi đang buồn khổ nên không hỏi tôi thêm câu gì nữa.
Anh để cho tôi khóc, tay anh vẫn vỗ nhẹ lên lưng tôi, như muốn an ủi và chia sẻ nỗi đau trong lòng tôi.
Khóc được một lúc, nước mắt trên má cũng đã vơi bớt được phần nào.
Tôi thút thít nghẹn ngào trong vòng tay anh.
_Đi vào nhà thôi ! Trời đang mưa to, đứng ở đây em sẽ bị ướt hết rồi bị cảm lạnh.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời anh.
Căn hộ chung cư này, anh Lý mua cách đây hơn ba năm.
Ban đầu, anh cũng phải khổ cực làm đủ mọi công việc để kiếm tiền và tự nuôi sống bản thân mình.
Khi phát hiện mình rất thích làm bánh, anh đã xin một chân giúp việc trong một cửa hàng chuyên làm bánh.
Vất vả làm một người giúp việc hơn bốn năm, cuối cùng anh cũng quyết định tự mình mở một cửa hàng bán bánh do chính tay anh làm.
Những ngày mới mở cửa hàng rất chật vật, do mới mở nên không có khách, tình hình buôn bán ế ấm.
Cứ ngỡ tưởng, sẽ phải đóng cửa hành bánh, và tạm biệt giấc mơ của mình, nhưng anh đã kiên trì vượt qua tất cả.
Bây giờ anh đã trở thành một ông chủ nhỏ, anh có thể tự nuôi sống chính
mình, anh không còn phải lo cuộc sống vất vả ngược xuôi kiếm tiến để mưu sinh giống như trước kia nữa.
Dẫn tôi lên lầu hai, anh Lý mở cửa phòng.
Căn hộ chung cư này tuy không thể so sánh được với một căn phòng của một người đàn ông độc thân giàu có, nhưng đối với tôi và anh đều rất trân
quý.
Hai chúng tôi đều là hai đứa trẻ mồ côi, có thể tự lập và có thể mua cho mình một căn hộ đâu phải là một chuyện dễ dàng.
Ấn tôi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, anh Lý dịu dàng nói.
_Em ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, để anh đi lấy thứ gì đó cho em ăn, nhìn em chắc là đã đói lắm rồi.
Tôi lấy tay quẹt nước mắt, bụng tôi đang sôi ùng ục.
Thật là mất mặt !
Không ngờ lần nào gặp anh, tôi cũng cho anh thấy bộ dạng thảm hại và thiểu não của mình.
Mấy phút sau, anh mang mấy đĩa đựng thức ăn cho tôi.
Đặt một đĩa bánh rán trên bàn, anh cười nói.
_Đây là loại bánh mà em thích ăn nhất, anh không có chuẩn bị được nhiều, nên chỉ có một chút này thôi.
Tôi quên luôn cả hờn giận, cũng quên luôn cả khóc, tay tôi vội cầm ngay một chiếc bánh rán ở trên đĩa, rồi cho lên miệng nhai.
Hơn một tháng nay, tôi không được ăn bánh rán rồi, lần này tôi nhất định phải ăn cho thỏa thích.
Nhìn cách ăn giống như sợ ai tranh giành mất của tôi, anh Lý lắc đầu thở dài.
_Em ăn từ từ thôi, thức ăn và bánh rán còn rất nhiều, nếu em muốn ăn nữa, anh sẽ làm cho em ăn.
Tôi vừa ăn vừa khóc.
Tôi rất cảm động vì có được một người anh trai kết nghĩa tốt bụng như anh Lý. Lúc nào anh cũng yêu thương và che chở cho tôi.
Nhớ lại những ngày tháng khổ cực và vất vả trước đây, lòng tôi càng thấm thía tình cảm mà anh dành cho tôi.
Nếu không có được sự giúp đỡ và bao bọc của anh, sẽ không có tôi ngày hôm nay.
Thấy tôi khóc, anh Ly vội trêu tôi, để cho tôi tạm quên đi nỗi đau trong lòng mình.
_Nhìn em kìa, vừa ăn vừa khóc trông xấu quá !
Tôi không có trả lời anh, tôi cắn từng miếng từng miếng bánh trên tay,
tôi cố gắng cảm nhận hương cay nồng, ấm áp mà anh gửi vào từng ch